Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!
Ngày hôm sau của Ngữ Kỳ khiến cho Mộc Nhĩ vừa vào phòng giật nảy người.
"Cô nương, người ngủ không ngon sao?"
"Không, rất ngon!" Ngữ Kỳ mỉm cười cho có xong ngồi dậy soi gương cũng giật mình.
Quầng thâm trông rõ có vẻ như thiếu ngủ trầm trọng, cười trừ một tiếng rồi nhờ Mộc Nhĩ lại gần chải dùm tóc.
Thế giới này của cô như được đi để thách thức sự bực mình của cô vậy, ngoài mấy cái rắc rối nho nhỏ thì chỉ toàn câu chuyện vớ vẩn xảy ra.
Cô qua chỗ nữ chính nhưng lại nói hôm nay tiểu thư mệt không tiếp khách, Ngữ Kỳ cũng không nghĩ nhiều thế nên quyết định ra hồ ngồi phơi nắng.
[Ký chủ, tôi giao nhiệm vụ cho ký chủ không phải để ký chủ nằm trương thây ra tắm nắng đâu.] 09 khinh bỉ nhìn vị ký chủ vô cùng lười biếng của mình.
[Mi vội cái gì? Con người ai cũng có lúc phải thư giãn mà? Dù gì cũng đâu có a...]
"Ngữ Kỳ, nằm như vậy thật không ra dáng thục nữ" Hoắc Triển Bạch mỉm cười cúi xuống nhìn cô nương nhan sắc yêu mị mà lại ngây thơ...!Hoặc do hắn nghĩ thế.
Ngữ Kỳ giật mình ngẩng đầu lên đập cốp phát vào đầu của Hoắc Triển Bạch, làm hắn hơi lùi lại cũng xoa đầu xuýt xoa
"Đầu nàng bằng đá à?" Vừa nói xong hắn hơi khựng lại, hơi liếc cô.
Hắn gọi cô bằng nàng có vẻ quá thân thiết rồi, liệu Ngữ Kỳ có vì thế mà ghét bỏ hắn không vậy?
Cô cũng xoa xoa đầu chưa kịp kêu thì bị hắn khiển trách liền bĩu môi lầm bầm trong cổ họng mấy câu rồi cười hiền dịu, hành lễ trước mặt hắn
"Hoắc thiếu, ngài nói đúng." Rồi quay lưng bỏ đi, cô thèm vào đôi co với hắn.
Đôi co với hắn đợi cô có bàn tay vàng của hệ thống ngu ngốc lúc đó làm bà nội nữ chính cũng được!
"..." Cô không nhận ra thật à? - Hoắc Triển Bạch xoa xoa trán nhìn theo bóng lưng của cô.
Chỉ 09 nhận ra điểm khác thường, tặc lưỡi.
Ký chủ ngu xuẩn chả ai gọi nô tỳ của hôn thê là nàng cả mà chẳng nhận ra.
Đứng từ xa Từ Mạt cầm theo một cây trâm xinh đẹp nhìn thấy hết cảnh tượng, khuôn mặt trầm ngâm bóp vỡ cây trâm xong quay người bỏ đi với cánh tay có chút rướm máu.
[Độ hắc hoá của boss phản diện Từ Mạt: +10%] 09 lười nhác thông báo bên tai Ngữ Kỳ
[Ơ 09 mi bug tới ngu rồi à?] Hiện tại cốt truyện của hắn không xuất hiện, mọi thứ êm đẹp tăng độ hắc hoá cái beep.
Chắc chắn là hệ thống ngu ngốc bug rồi.
[Ký chủ, cô mới ngu ấy!] Nó chịu hết nổi rồi nha, mắng hệ thống cao cấp ngu hả?
[Mi mới ngu ấy.]
[Cô mới ngu!]
[Mi ngu.]
[Cô ngu!]
[Mi là ngu bẩm sinh, ta là lây từ mi.
Thế nên ta có ngu cũng là từ mi lây.] Ngữ Kỳ thản nhiên bước đi, trình độ cãi nhau của cô lên level từ khi có cái hệ thống này.
[...] 09 nghẹn họng...!Bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói...!Đi tìm 08 kiếm sự an ủi.
Thấy 09 lặn mất tăm, cô cười đắc thắng xong vừa đi vừa huýt sáo.
Lúc này, tại phòng của Thiên An Nhan
Nô tỳ nhị đẳng cúi gằm đầu không dám ngẩng lên, Thiên An Nhan đang nằm ở dưới đất là trâm vỡ của Từ Mạt mua.
"Tơ tưởng tới Ngữ Kỳ, Huệ Di kia thủ đoạn kém đến mức thế cơ à?" Thiên An Nhan lười biếng mở lời, khuôn mặt có chút hài lòng.
Nô tỳ nhị đẳng đáp lại cung kính "Bẩm tiểu thư, theo như nô tỳ nhận biết.
Hoàng thượng và Bạch thiếu cũng có tình cảm với Ngữ cô nương."
Thiên An Nhan xoắn nhẹ tóc vào ngón tay thon dài của mình cười nhàn nhạt "Ái, ngươi rất nhút nhát và sợ ta nhưng nhìn người thì ta luôn tin ngươi nhìn đúng.
Vậy còn Ngữ Kỳ?"
Ái là nô tỳ nhị đẳng của Thiên An Nhan, được tôi luyện từ nhỏ ánh mắt sắc bén nhìn liền khá rõ tâm tư của mỗi người, "Tiểu thư, Ngữ Kỳ tiểu thư thời điểm hiện tại không có tình cảm với bất kì ai trong ba vị kia."
Thiên An Nhan khi nghe được đáp án hài lòng, ngáp một cái phất tay đuổi Ái ra ngoài.
Muốn chiếm lấy của ta thì phải qua xác ta đã rồi tính tiếp.
Vậy là thời gian cứ trôi qua, trước khi cốt truyện tiếp được kích mở thì Ngữ Kỳ khá là nhàn nhạ, mỗi ngày hành động đều như đang đi du lịch tham quan chứ không phải làm nô tỳ với làm nhiệm vụ.
Thật ra ở cái thời cổ đại này cô như này chắc bị đuổi tám kiếp rồi cũng nên...!
[Ký chủ cũng có não để biết mình đang không giống một nô tỳ à?] 09 bơi quanh mặt cô.
Ngữ Kỳ không thèm đếm xỉa tới lời của 09 hỏi một câu khác [Tại sao độ hắc hoá của Từ Mạt lại +10%? Nữ chính bên truyện kia lại làm trò gì à?]
[Không, do ký chủ đấy.]
[Liên quan? Ta làm gì? Ta chẳng làm gì cả.] Ngữ Kỳ nhíu mày, sau cô sẽ khiếu nại với con lừa mặc đồ cổ trang về 09 thích đổ lỗi này nha!
09 không thèm đáp nữa, quyết định ngáp một hơi rồi lặn mất.
Trời tối đầy sao, bên phía Từ Mạt vẫn chăm chăm nhìn cây trâm bị mình bóp vỡ trên bàn, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó trầm ngâm.
Huệ Di là người hắn theo đuổi rất lâu, nhưng trong lòng lại không gợn sóng bằng cô nương ngày hôm đó hắn gặp.
Cô nương tính cách hoạt bát hay dịu dàng cũng chỉ là hai loại kiểu hắn từng thấy nhiều lần rồi, cô nương tính cách quái gở nhưng thu hút như Ngữ Kỳ thực sự hắn lần đầu thấy.
Cảm thấy có chút rối ren ngõ tay xuống bàn gọi hộ vệ của mình, Phách vừa nhảy xuống từ mái nhà quỳ trước mặt chủ tử thấy mặt ngài thực sự rất nghiêm trọng và trầm ngâm.
Có cảm giác chủ tử sắp đưa cho mình một nhiệm vụ rất quan trọng.
"Phách, ngươi thấy ta có giống loại nam nhân tồi tệ trong chuyện tình cảm không? Trông ta có giống loại nguỵ quân tử không?" Từ Mạt mặt nghiêm trọng quay ra hỏi
"..."
.
.
.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...