Hắn nhìn cô, ánh mắt cả hai trong thời khắc đó chạm nhau. Kiều Uyển Nhi không né tránh, bản thân cô cứ như một thính giả, may mắn được chứng kiến chuyện thú vị chứ không phải là nhân vật chính bị người khác chửi rủa
Cô nhìn vào bức ảnh, nghĩ thầm
Chụp sức nét thế này, không đi làm paparazi thật là uổng phí
Thấy Kiều Uyển Nhi không giải thích, Thôi Tử Niệm gắt gỏng hơn
“ Con hãy tự mình giải quyết chuyện này đi, đừng đợi đến khi bị cắm sừng rồi mới thấy hối hận”
Bộ dạng như bắt được thóp của bà khiến cho Kiều Uyển Nhi phải cố nén cười
Ai da, đáng lý cô phải phối hợp diễn xuất, một khóc hai náo ba thắt cổ chứng minh sự trong sạch để làm cho người mẹ chồng này vừa lòng để cho bà thấy sự hiếu thảo của mình
Kiều Uyển Nhi à, mày thật là tệ quá đi
Cô vẫn không chút lo lắng, thậm chí trong bầu không khí căng thẳng này còn dư dả thời gian để suy nghĩ chuyện không đâu
Đáy mắt Lục Nghiên Dương lộ ra sự bất mãn đã lâu, hắn nghẹn giọng
“ Mẹ lo lắng con sẽ không cao thượng được giống như cha?”
Thôi Tử Niệm trọng sĩ diện, nơi này có quá nhiều người giúp việc, không muốn phải lớn chuyện để rồi mất mặt, bà tìm cớ rút lui
“ Mẹ chỉ sợ con sẽ chịu thiệt thòi thôi, dù sao con cũng là do mẹ sinh ra”
“ ……”
“ Con hãy giải quyết việc này đi, đừng có nuôi ong tay áo” - Bà vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía Kiều Uyển Nhi, sau đó rời khỏi
Tất nhiên vẫn cảm thấy không cam lòng, cứ nghĩ việc này sẽ đủ lớn làm cho Lục Nghiên Dương dù muốn cũng sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, không thể bênh vực được
Xem ra bà đã đánh giá thấp tình ý mà hắn dành cho cô, cũng quá khinh thuòng Kiều Uyển Nhi
Không nghĩ cô vẫn có thể điềm đạm ngay cả trong tình huống như vậy. Dù sao việc liên quan đến vấn đề đạo đức và nhân phẩm đối với phụ nữ mà nói thực sự rất quan trọng
Lương Đông nhìn thấy hắn đứng yên không nói gì, trực giác nhạy bén của một người đã phục vụ lâu năm mách bảo, anh ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống
Không biết hắn đang nghĩ gì, Kiều Uyển Nhi đành chôn chân ở đó, không dám di chuyển
Lục Nghiên Dương cúi đầu, không chớp mắt mà nhìn chăm chăm xuống nền đất. Được một lúc lâu thì hắn rời đi
Bộ dạng không uy hiếp, cũng chẳng gào thét, nhưng áp lực lan toả như đang cảnh báo đừng có dại mà lại gần hắn lúc này
Kiều Uyển Nhi lúc bấy giờ cũng chợt nhớ ra chuyện lúc trước mình lén nghe được
Mối bất hoà của hắn và Thôi Tử Niệm bắt nguồn từ lúc bà ấy cùng người đàn ông khác rời đi, không màn đến gia đình
Sự việc này như mũi tên cắm chặt vào tim hắn, nếu như việc mình ghét cay ghét đắng xảy ra vói chính bản thân mình thì sẽ thế nào?
Rõ ràng hắn rất bận tâm, nhưng chẳng hề gây khó dễ với cô, đột nhiên cảm giác hóng trò vui trở nên nặng nề
Cô biết rằng mẹ chồng sẽ gây khó dễ cho mình, vốn dĩ muốn xem bà ấy định làm gì với mình, không nghĩ sẽ liên luỵ đến hắn
Lục Nghiên Dương bước lên lầu, chẳng nói chẳng rằng. Còn cô, vẫn ngồi ở bàn ăn thêm một lúc nữa mới đi tìm hắn
Đang định lên lầu liền nhìn thấy Lương Đông đang bước xuống lầu, tay bưng cái khay, trên đó có một lọ thuốc nhỏ, cô hỏi
“ Cái này là gì?”
Anh đáp - “ Thuốc này để bôi ngoài da, giảm sưng rất hiệu quả. Tôi đem lên cho thiếu gia nhưng ngài ấy đang xử lý công việc, không muốn bị làm phiền”
“ Anh ấy đang ở trong phòng làm việc?”
“ Vâng”
Kiều Uyển Nhi “ Ừm ….” một tiếng, đáp lời. Anh cũng không dám nhiều chuyện mà cúi đầu chào, sau đó rời đi
Bất chợt, cô khựng lại, lên tiếng - “ À …”
Giọng nói có chút ngập ngừng, sau đó nhìn Lương Đông rồi nói
“ Lọ thuốc đó … tôi giúp anh mang lên”
********
Trong căn phòng chứa đầy sách đang dần chìm trong bóng tối. Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc chất đống những văn kiện chưa được giải quyết, từng ngón tay đan vào nhau, mệt mỏi tì trán lên
Không gian kín có chút âm u, chỉ nghe thấy từng đợt thở dài mệt mỏi của hắn
Cái quá khứ muốn quên đi nhưng không tài nào quên được, mỗi lần gặp được Thôi Tử Niệm thì liền ồ ạt ùa về
Hình ảnh tiều tuỵ và đau khổ mỗi đêm của cha khi bà bỏ đi xâm chiếm tâm trí của hắn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...