Mỗi lần hắn cố đẩy vào đều luôn cố gắng vuốt ve khiến cho cô thả lỏng cơ thể. Kiều Uyển Nhi chưa từng trải qua chuyện này nên bất an là điều khó tránh. Cái vật to lớn kia cứ cố nong vào bên trong, bụng cô trướng lên thấy rõ
Nằm căng cứng trên giường, cô gần như nín thở, cảm nhận dị vật tiến vào
Thật ra cũng không đau như cô tưởng tượng, chỉ là ngay cả người yêu cô cũng chưa từng có, đột nhiên phải làm thế này với người chỉ mới gặp gỡ và nói chuyện vài lần thì làm sao có thể bình tĩnh được cơ chứ?
Lục Nghiên Dương tuy khó chịu nhưng vẫn nghĩ đến cảm xúc của người dưới thân, hắn biết cô đang rất đau nên không cưỡ.ng ép tiến vào mà hết sức ôn nhu. Thấy cô nhíu mày, hắn ngừng đẩy vật thô to kia vào và cúi người hôn lên gương mặt có chút tái nhợt của cô
Cho đến khi vật đó chui hết vào bên trong, Kiều Uyển Nhi mới nhẹ nhõm thở phào
Lục Nghiên Dương không vội cử động, bên trong cô ấm nóng bao bọc xung quanh khiến cho hắn suýt chịu đựng không nỗi. Nắm đấm to lớn siết chặt cố gắng trấn tỉnh bản thân không làm chuyện ngu ngốc, hắn nghiến răng ken két, giọng điệu trầm xuống
Từng giọt mồ hôi và gân xanh trên trán, cổ, bắp tay và cả nơi nào đó đều như đang muốn nói rằng hắn thực sự đang kiềm chế
Kiều Uyển Nhi vẫn còn mặc bộ váy ngủ mỏng tanh dính đầy mồ hôi bị kéo lên tận xương quai xanh, mái tóc dài và mượt mà như tơ tằm bung xoã trên chiếc đệm lớn, đôi chân thon bị đẩy lên cao, phần nữ tính bị xỏ xuyên qua nhìn có vẻ đáng thương
Người đàn ông đang bất động bỗng rút cái vật dư
thừa kia ra, cô gái cảm giác bụng mình nhẹ đi, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì hắn lại lần nữa xỏ vào
“ Á!” - Kiều Uyển Nhi kêu lên, đối diện với sự mạnh mẽ đột ngột này toàn thân cô rùng mình
Không một tiếng báo trước, sao hắn có thể quá đáng như thế?
Dù là cô tự mình mò đến phòng hắn, nhưng hắn không biết nhẹ nhàng là gì hay sao?
Cô run rẩy áp tay lên lồng ngực rộng kia, nó ướt đẫm mồ hôi và nóng rực như một hòn than đang nằm trong lò lửa đỏ rực, nhịp tim thì đập liên hồi. Kèm theo đó là tiếng thở dốc
Người đàn ông này đã không còn giữ nỗi bình tĩnh nữa rồi, ngay cả cái vật kia lúc đi sâu vào bên trong và nằm yên bất động không thấy có bất cứ dấu hiệu muốn làm ra cái chuyện kia, nay lại cứ ra vào mãi không thôi
Hắn khiến cho cô dù có muốn cũng không thể thở nỗi, thật sự quá đáng
Càng đáng ghét hơn chính là cái âm thanh ‘ bạch bạch’ mỗi lần hắn thúc vào làm cho cô xấu hổ muốn chết
Lục Nghiên Dương là người kìm nén rất giỏi, nhưng dù có giỏi thế nào đi chăng nữa thì đứng trước cô gái mà mình yêu, lại còn đang ở bên trong thế này thì hắn cũng xin thua cuộc
Nắm đấm lớn hắn siết chặt, nay lại đặt ở trên bờ mông cong vút của cô gái, mạnh mẽ dùng lực mà nhào nặn. Thắt lưng chuyển động nhịp nhàng, mỗi lần vào đều đâm thật sâu
Kiều Uyển Nhi xấu hổ khóc nấc, cô không còn cảm thấy đau đớn mà ngược lại có gì đó đang đến mỗi khi hắn ra vào
Hắn nắm lấy eo thon, thân hình to lớn đè lên người cô. C.ự vật to dài kia càn rỡ đâm vào
Chân mày kiếm nhếch lên, trông bá đạo mà ngông cuồng. Đôi mắt phượng nhíu lại xoáy chặt vào người con gái bên dưới không rời. Từng nhất cử nhất động của cô đều bị ánh mắt sắc bén tựa diều hâu của hắn nhìn thấy không bỏ sót bất cứ điều gì. Sóng mũi cao và đôi môi hé mở, hắn thở gấp khuôn ngực rộng lớn cũng vì thế mà phập phồng
Mái tóc của hắn lấm tấm mồ hôi, cánh tay cơ bắp kia nổi đầy gân, nắm chặt lấy eo thon cô gái, th.úc hông kịch liệt
Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cô cảm giác như mình sắp không thở được nữa, nỉ non hướng về phía người đàn ông mà nhỏ nhẹ
'' Ưm... dừng lại... á...''
Hắn cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt, đôi môi lạnh khẽ quét đến bên tai cô gặm cắn
'' Hừ... hít thở đi, đừng khiến cho tôi phải cáu''
Qua bao nhiêu lần không thể đếm xuể, hắn gầm lên rồi đâm thật mạnh phóng thích tất cả
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...