Kiều Uyển Nhi ngẫm nghĩ, dù sao thì cũng đến để thăm bà, nếu giờ đây đều rời đi vì công việc thì bà chắc chắn sẽ rất buồn.
“ Vậy thì anh đi đi, tôi ở đây”.
Hắn mang theo ánh mắt lưu luyến, lát sau liền rời đi.
Kiều Uyển Nhi vẫn dùng cơm với Tào Cẩm Hoa, sau khi xong thì họ cùng nhau dùng điểm tâm nhẹ ở trên sân thượng, trò chuyện rất vui vẻ.
Buổi đêm gió thổi rất mát mẻ, mệt mỏi cả ngày cũng bị không khí và phong cảnh đẹp làm cho tan biến.
Tào Cẩm Hoa đưa đĩa hoa quả tươi đến trước mặt cô cháu dâu rồi mỉm cười:
“ Hoa quả tươi vừa mới hái ở vườn, cháu ăn thử xem có ngọt không”.
Kiều Uyển Nhi lấy nĩa, xăm một miếng táo được cắt hình con thỏ cho vào miệng, nhìn bà rồi nói:
“ Ngọt lắm ạ, đúng là rất tươi ngon”.
“Vậy thì ăn nhiều vào, chút nữa khi về sẽ đưa cho cháu một ít”.
Cô cười cười, ăn thêm vài miếng nữa.
Tào Cẩm Hoa nhìn cô một lúc, uống ngụm nước trà thảo mộc rồi nhìn phong cảnh rồi bắt đầu hỏi:
“ Cháu với Nghiên Dương thế nào rồi, sống có tốt không?”.
“Rất tốt ạ”.
“Ồ …” - Bà vẫn tiếp tục dùng trà.
Qua một hồi lâu, vốn nghĩ rằng chủ đề này đã sớm kết thúc nhưng bà lại nói thêm:
“Tốt thế nào … mà vẫn xưng hô là ‘tôi’ vậy?”.
Miếng toá đang cắn dở của Kiều Uyển Nhi giơ lên không trung chưa kịp cho vào miệng thì liền đặt xuống đĩa, nhìn bà vẫn cười không có ý trách móc hay ép cung mới làm cho cô càng thêm lúng túng, không biết nên cư xử thế nào cho thoả đáng.
Đương nhiên cô không dám nói dối trước mặt bà, dù sao thì chẳng thể nào qua mặt nỗi. Nhưng nếu nói thật thì chẳng biết phải giải thích thế nào.
Nhưng bà dường như hiểu rõ nội tâm của cô cháu dâu này, chỉ nhẹ nhàng mà nói:
“Cũng đúng … hai con người kết hôn vì một người coi trọng sĩ diện, một ngòi thì vì để giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt thì tình cảm sao có thể tốt lên được?”.
Kiều Uyển Nhi có chút loạn nhịp tim, sao bà nội lại biết được chuyện này cơ chứ?
Thực ra việc mà Tào Cẩm Hoa biết còn nhiều hơn cô tưởng.
Từ khi cha mất đi, thì Lục Nghiên Dương chỉ coi bà là người thân duy nhất. Bà thương yêu và bảo vệ hắn vô cùng.
Vậy nên việc nào khó khăn thì hắn đều tìm đến bà nội.
Trước khi đến nhà cô cầu hôn, hắn cũng đã được bà đồng ý cho phép rồi.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Đôi môi của cô nhấp máy, thực sự muốn hỏi tại sao bà lại biết, nhưng trong lòng có chút sợ.
Biết được điều này, bà cũng không vòng vo mà hỏi:
“ Cháu thực sự cảm thấy … thằng cháu ngốc nghếch của ta là vì thể diện nên mới đồng ý kết hôn?”.
Kiều Uyển Nhi nghĩ mãi nghĩ mãi, cô cũng đã từng hoài nghi có phải hắn thích cô hay không, nhưng cô sợ bản thân mình ảo tưởng.
Dẫu biết cha mẹ của cô và hắn khác nhau, nhưng con người đã mất đii lòng tin sao có thể dễ dàng gỡ bỏ vướng mắc?
Con người là giống loài yếu đuối và non nớt trong tâm hồn, cô có gì hơn ai mà khác biệt?
Kiều Uyển Nhi có chút lo sợ, nhỏ giọng mà trả lời:
“ Cháu … không biết …”.
Tào Cẩm Hoa nghe thấy chỉ nhàn nhạt mà cười:
“ Cũng đúng, cái đứa trẻ hay ngại ngùng như thằng cháu của ta dù có hỏi thì nó cũng không dám nói thật đâu. Đúng là không có tiền đồ, nam nhân mà yếu đuối”.
“ Bà …” - Kiều Uyển Nhi ấp úng
“ Bà biết gì có đúng không?”.
“ Nếu ta nói nó thích cháu thì cháu có tin không? Hay là sau khi có đáp án rồi lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung?”.
Trong suốt nửa năm qua, hắn đối với cô tốt vô cùng, Kiều Uyển Nhi đều cảm nhận được, nhưng tâm cô bất an.
Cô sợ sẽ có ngày hợp đồng kết thúc, hắn sẽ không còn để cô ở lại nữa.1
Cô sống thiên về lý trí, nhưng chuyện tình cảm đâu phải cứ dùng lý trí thì sẽ có được đáp án mà mình muốn?
Ring ring ring~
Chuông điện thoại vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của cô, Kiều Uyển Nhi cầm điện thoại lên. Màn hình hiện lên tin nhắn rất rõ ràng.
- Có việc khẩn cấp, phải đi ra nước ngoài khoảng 2 tuần.
Tào Cẩm Hoa nhìn cô đang xem màn hình điện thoại, nhẹ nhàng ra hiệu cho người làm bên cạnh. Cô ấy cúi đầu rồi đi đến, mang theo một tờ giấy đặt lên trước mặt Kiều Uyển Nhi rồi lui về vị trí cũ.
Cô nhìn vào dòng chữ được viết, rồi lại nhìn bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...