Người ta nói phụ nữ sau sinh rất có khả năng sẽ bị trầm cảm, nhưng theo như cô thấy thì cô chỉ bị trầm cảm nếu gặp mặt đám ngừoi nhà họ Lý và nghe họ nói nhảm mà thôi.
Cô chắp tay ra sau lưng, ngắm nhìn đàn cá đang bơi, thỉnh thoảng còn đưa tay xuống dòng nước mát, vẫy vẫy chọc ghẹo lũ cá đang tung tăng vui vẻ.
“ Tao đang nói chuyện với mày, mày có nghe không hả?!!!”.
Lý Lăng Hách nổi giận.
Lý Uyên lãnh đạm cho cá ăn, lạnh nhạt lên tiếng:
“ Dự án với nhà họ Lục không được thông qua.
Ngay cả các dự án khác có được đều là do dựa hơi nhà họ Triệu, nay không làm được nữa, người ta rút vốn cho nên mới đến đây muốn tôi giúp?”.
“ Tao là cha mày, dù mày có muốn hay không thì vẫn phải giúp thôi”.
Lý Uyên cười mỉa, ở đâu ra cái lý đó vậy?
Hơn nữa, ở nơi đông người sao không dõng dạc nói cô là con đi?
Đợi đến khi không có ai thì giở cái trò nhảm nhí này.
“Một chiêu thức sử dụng đi sử dụng lại, ông không cảm thấy nhàm chán nhưng tôi thì có” - Lý Uyên ngayd ngoáy tai, bộ dạng vô cùng thiếu cung kính.
Lý Lăng Hách chỉ thẳng mặt cô, sợ mọi người nghe thấy nên cố nén giọng:
“ Mày đừng có nghĩ mày đã gả đến đây thì tao không dám làm gì mày”.
“ Tôi chính là biết ông không thể làm gì tôi nên mới trưng ra bộ dạng này đấy” - Lý Uyên không nóng không lạnh, chỉ đơn giản là nói ra sự thật.
“ Ông gọi vợ mình đến đây nhìn trước ngó sau, không phải vì sợ có người trông thấy mắng ông bạo hành con nuôi hay sao?”.
“ Nếu đã không sợ thì ông đánh tôi trước mặt mọi người đi, lén lút gọi đến góc khuất này làm gì?” - Lý Uyên nói thêm.
“ Mày đủ lông đủ cánh, muốn làm phản chứ gì?” - Lý Lăng Hách nói, tràn đầy vẻ giận dữ.
“ Nếu muốn xin góp vốn thì gặp Triệu Thần Hy mà nói, ông nghĩ hắn sẽ nghe lời tôi chắc?”.
“ Tao mặc kệ, dù dùng cách nào thì mày cũng phải nói với hắn”.
Cô gái nhỏ rải thức ăn xuống hồ một cách nhẹ nhàng, nghe thấy cái yêu cầu vô lý đó, rốt cuộc không thể giữ nỗi bình tĩnh.
Lý Uyên nắm lấy thức ăn cho cá, ném thẳng lên người ông già mình.
Lý Lăng Hách có chut bất ngờ, đến khi trấn tỉnh liền ngun ngút lửa giận, xông đến tát cô một cái thật mạnh.
Lý Uyên không thể nào giữ vững được thăng bằng sau cái tát đó, cô té ngã xuống, cũng may không có rơi xuống hòn non bộ.
Nước bên trong không sâu nhưng cũng chẳng cạn, cô chỉ vừa mới khoẻ, ban đêm nước lại lạnh nếu té xuống thì sẽ bệnh mất.
Cô gái nhỏ lồm cồm ngồi dậy, vươn lưỡi ra liếm khoé miệng.
Cảm nhận được vị mặn tanh của máu, cô nhếch môi cười.
Vốn định xông đến tiếp nhưng lại nghe thấy giọng nói lạ:
“ Ai ở bên đó?”.
Chột dạ, ông ta xoay lưng bỏ đi, trước đó còn không quên lên tiếng cảnh cáo:
“ Tốt nhất mày mau chóng nghe lời tao, nếu không ngay cả nhà họ Triệu cũng sẽ không chứa chấp cái thứ thấp kém như mày đâu”.
Trương Quân Quân đi ngang qua người cô, khẽ giọng:
“ Chuyện này chưa kết thúc thế này đâu”.
“…….”.
Hai người họ bỏ đi, Lý Uyên đứng đó, không gian xung quanh ngoại trừ tiếng nước chảy thì chẳng nghe được âm thanh nào nữa.
Cô đưa tay lên má, cảm nhận nhiệt độ nóng đến khác thường ở nơi đó, cúi đầu.
“ Lần sau tôi sẽ không đứng yên chịu trận thế này đâu”.
Xoay người, trong tầm mắt hiện lên một đôi cao gót rất đẹp, Lý Uyên hướng mắt nhìn lên, chiếc váy xanh tao nhã, mái tóc được búi gọn gàng, hương thơm thoang thoảng dễ chịu phát ra từ phía người đối diện khiến cho cô có chút bất an.
Đứng trước mặt chính là Kiều Uyển Nhi.
Cô ấy đã nghe thấy được những gì?
Giọng nói lúc nãy có chsut quen tai, là do cô ấy cố ý lên tiếng để Lý Lăng Hách và Trương Quân Quân biết có người ở đây mà tránh đi hay sao?
Vì sao lại giúp cô?
Lần trước ở trung tâm thương mại cũng vậy.
Lý Uyên ngượng ngùng xoay đi, dùng tay che đi nơi bị tát.
Bộ dạng cô chật vật, khác xa hoàn toàn cô gái đối diện, đột nhiên có chút chạnh lòng.
Dù biết nên cảm ơn, nhưng cô lại không nhịn được mà nói:
“ Cô đến để chế nhạo tôi sao?”.
“…….”.
Kiều Uyển Nhi không vội trả lời, cô ấy đi đến bên hòn non bộ, ngồi xuống trên vách đá.
Thư thả mà nói:
“ Chắc cô cũng biết được quá khứ của tôi”.
“……..”.
Viết bình luận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...