Hôm nay là ngày tổ chức tiệc, mọi người đều bận rộn trang trí lại sân vườn và làm nhiều viẹc khác.
Hoa cỏ cũng phải tỉa lại, từng cành cây ngọn cỏ đều phải được lau sạch sẽ.
Lý Uyên cho con uống sữa rồi đưa con bé đi dạo khắp nơi, dường như bé cũng muốn chung vui, cho nên mỗi lần đặt xuống một chỗ là gào thét lên, đến khi có người bế lên thì mới hi hi ha ha cười.
Ban đêm, ánh đèn được mở lên, lung linh sáng chói trông vô cùng đẹp mắt.
Những người đến dự tiệc ai nấy cũng đều ăn mặc xinh đẹp.
Nhà họ Triệu mời một MC nổi tiếng đến để dẫn chương trình, trên sân khấu, nam MC đó nói chuyện cực kỳ thu hút, giọng nói truyền cảm dễ nghe khiến cho ai nấy dưới khán đài cũng đều thích thú vô cùng.
“ Vâng, hôm nay là ngày vui mừng anh Triệu đây được lên chức, giờ đây cũng nên mời nhân vật chính lên sân khấu rồi ạ”.
Triệu Thần Hy mặc áo vest đen, tóc mái được vuốt keo, chải về phía sau, dáng vẻ vô cùng lịch lãm, nhưng đôi mắt xếch bất cần đời kia thì vẫn thế.
Người đàn ông bước lên sân khấu, bên dưới tiếng vỗ tay không ngớt cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn đối với tâm trạng của hắn lúc này.
Hắn nhận lấy ly rượu của phục vụ đưa tới, giơ lên.
Ánh đèn chiếu vào, chất lỏng sóng sánh màu vàng nhạt bên trong lóng lánh.
Triệu Thần Hy sảng khoái cười:
“ Tuy nói là lên chức, nhưng chỉ là trưởng phòng.
Dù như thế, tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dốc lòng vì công ty, mong là mọi người có mặt ở đây sẽ chiếu cố nhiều hơn nữa.
Chúng ta cùng nhau cố gắng hết sức, làm tốt công việc”.
Nói xong, uống cạn ly rượu trong tay.
Mọi người cũng cùng nhau nâng ly.
Không khí vui vẻ vô cùng.
Triệu Thần Hy đảo mắt, thoáng thấy cô gái nhỏ đang đứng nép ở một góc khuất, hắn cười nhẹ.
Đặt cái ly đã cạn rượu bên trong lên bàn, lớn giọng nói:
“ Hôm nay là ngày vui, tôi còn có chuyện muốn nói với mọi người, đây …”.
Hắn chỉ tay vào góc khuất, nhưng cô gái nào đó đã chẳng còn đứng đấy nữa.
Mọi người nhìn theo hướng tay hắn, chẳng thấy gì.
Triệu Thần Hy theo quán tính chau nhẹ mày rậm khi không thấy Lý Uyên, nhưng rất nhanh hắn thu liễm lại bộ dạng đó, nhanh chóng nói:
“ Đây đều là thức ăn mà đầu bếp nhà tôi đặc biệt chuẩn bị, mong mọi người không chê bai”.
Đi xuống khán đài, hắn có chút bực dọc khi không nhìn thấy cô nữa, thầm nghĩ:
Có lẽ vì không muốn được giới thiệu là vợ hắn cho nên cô mới đi mất.
Nào có ngờ, Lý Uyên hoàn toàn không có ý đó, đang đứng đó quan sát thì một giọng nói phía sau lưng truyền đến:
“ Ra phía sau hòn non bộ đi”.
.
Xi???? hã???? đọc ????гu????ệ???? ????ại — ????RÙ M????R????YỆ????.???????? —
“…….”.
Giọng nói cực kỳ quen thuộc, là Lý Lăng Hách.
Lý Uyên không thèm để tâm, nhưng cô biết cái tính nết chó má của cha mình.
Nếu không đi, ông ta sẽ làm lớn lên, nói cô vô ân, chỉ muốn gặp riêng mà cũng kênh kiệu không đi.
Rồi lôi ra hàng trăm hàng ngàn lý do để cho mọi người ở đây bàn tán.
Mà Lý Uyên vẫn chưa biết chuyện của Trịnh Hoài An, cho nên cô không nghĩ rằng Triệu Thần Hy sẽ bảo vệ mình, vì hắn rất ghét cô.
Thở dài, cô đi theo, dù biết không có chuyện gì tốt đẹp.
Phía sau hòn non bộ, cảnh sắc tuyệt đẹp nhưng đợi cô phía trước lại chính là mẹ kế Trương Quân Quân.
Lý Lăng Hách quan sát xung quanh, thấy không còn ai cho nên thu lại bộ dạng tươi cười, bày ra gương mặt lạnh nhạt và cáu giận:
“ Cuộc sống của mày ở đây đúng là không tệ, lúc đó nếu tao không đưa mày đến để cho Triệu Thần Hy nhận con thì mày đâu được hưởng phước phần này.
Mẹ quý là nhờ con”.
Lý Uyên đảo mắt sang nhìn cảnh nước chảy và đàn cá đầy màu sắc đang bơi tung tăng.
Nhìn bọn chúng cô còn thấy dễ chịu hơn nghe lời lảm nhảm này.
“ Dự án lúc đầu mày hợp tác với Lục Nghiên Dương, nếu không phải vì mày mang thai thì tao cũng không giao cho anh mày.
Giờ đây công ty nhà ta đang cần một số vốn làm ăn nhỏ, nếu mày chịu nói với Triệu Thần Hy để cho nó góp vốn thì dự án với nhà họ Lục tao sẽ miễn cưỡng giao lại cho mày”.
Lý Uyên nhìn cha mình, cười mỉa:
“ Ông đang muốn nói cái gì vậy?”.
Ông ta nhìn cô, không trực tiếp nói thẳng mà nâng giọng:
“ Mày đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả cha mà cũng dám nói chuyện kiểu đó à?”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...