2 tháng sau …
Nhà họ Triệu.
Cơ thể của Lý Uyên đã ổn định hơn trước, cảm xúc của cô cũng không còn quá tiêu cực.
Ngày hôm nay, cô bế Lạc Lạc ra ngoài vườn để tắm nắng, bé con nhỏ nhắn hệt như một chú chuột, không hề có một chút đe doạ nào.
Ai mà ngờ đây lại chính là nguyên nhân khiến cho cô cực khổ cả năm trời cơ chứ?
Lý Uyên dịu dàng nhìn bé con đang nhắm mắt, ngón tay còn đưa lên miệng để mút.
Vừa mới được cho ăn no, vậy mà lại cứ như đang rất đói.
Đang định đi đến cái xích đu phía trước để ngồi thì nghe thấy giọng nói, Lý Uyên bất giác đứng nép vào một góc.
“ Tình hình công ty dạo này rất ổn, công việc em làm không có sai sót nào” - Triệu Tử Anh lên tiếng.
Người đàn ông thường ngày mang nét bỡn cợt mà nay lại chăm chú nhìn vào sấp tài liệu trước mắt, hắn đeo cặp kính, vẻ gian manh giảm sút hẳn, thay vào đó có một chút đạo mạo của kẻ có ăn học.
Triệu Thần Hy tỉ mỉ quan sát sổ sách, nhàn nhạt đáp lời chị mình:
“ Tình hình ở công ty khi cha mẹ mất còn bất ổn hơn rất nhiều lần so với bây giờ.
Chị thực sự lo không được hay là đang cố ý làm to chuyện, muốn em đến công ty?”.
Triệu Tử Anh cười:
“ Không phải trước đó em xin chị cho đến công ty làm việc hay sao? Bây giờ lại nói cứ như chị đây gài bẫy em vậy”.
“…….
.
”.
Nhớ đến câu nói khinh thường của Lý Uyên khiến cho lòng tự tôn của Triệu Thần Hy trỗi dậy, thôi thì làm cho cô hết xem thường hắn cũng là việc tốt.
Triệu thiếu gia vờ như không quan tâm, lật lật sổ sách rồi nói:
“ Chỉ mong công ty ổn định nhanh chóng, cái vở kịch nhạt nhẽo này cũng nên mau chóng kết thúc thì hơn”.
Triệu Tử Anh cười:
“ Phải không?”.
“ Chứ … chứ còn sao nữa?!”.
Lý Uyên đứng một góc, bế Lạc Lạc trên tay, gắng gượng mà cười.
Phải rồi, vì nơi này quá mức bình yên nên làm cho cô quên mất vị trí của mình rồi.
Vốn dĩ chỉ là tạm thời ở lại, để công ty vượt qua sóng gió mà thôi.
Rồi đến một ngày nào đó cũng phải rời khỏi nơi này.
Lý Uyên lặng lẽ bế con vào trong nhà, cũng chẳng còn tâm trạng mà tắm nắng hay ngắm hoa cỏ gì nữa.
Triệu Tử Anh nhìn một lượt sổ sách mà em trai mình làm, gật gù tán thưởng.
Bỗng nhớ ra việc gì đó, cô lên tiếng:
“ Phải rồi, tuần sau chúng ta sẽ tổ chức tiệc tại nhà mừng em được lên chức trưởng phòng.
Lúc đó nhớ tỏ ra thắm thiết với Lý Uyên một chút.
Triệu Thần Hy ánh mắt có chút thích thú nhưng vẫn gắt gỏng mà nói:
“ Có cần thiết phải làm thế không?”.
“ Em nói xem?”.
“ Ừm … thì … nếu là vì lợi ích của công ty thì … em đành miễn cưỡng làm theo vậy”.
Miễn cưỡng cái quỷ gì, rõ ràng chỉ đợi có thế.
Triệu Tử Anh cười:
” Lúc đó giới thiệu con em cho mọi người, để họ biết tình cảm của bọn em tốt thế nào là được”.
“ Ừ, cứ làm theo ý chị đi”.
Triệu Tử Anh đi vào trong nhà, cái thằng nhóc khẩu thị tâm phi này, rõ ràng là đang muốn tìm cơ hội để gặp Lý Uyên, vậy mà cứ nói mấy câu ngứa đòn.
Thảo nào chỉ cần nhìn thấy mặt thôi là con bé Lý Uyên đó xù lông lên, dù có muốn tiếp cận cũng không tài nào vượt qua được.
Vào bên trong nhà, liền thấy Lý Uyên đang ngồi trên ghế sofa ôm con vào lòng.
Đứa bé này rất dễ tính, chỉ cần có người cưng nựng, dỗ dành liền cười tít mắt.
Ánh mắt giống với Lý Uyên, chứ không ranh ma như cha nó.
Còn cái miệng thì chúm chím, nhưng lại hệt như Triệu Thần Hy, chắc là sau này lanh lẹ không kém.
Triệu Tử Anh ra hiệu cho tiểu Dĩ, cô ấy lui ra xa.
Đến bên cạnh Lý Uyên, Triệu Tử Anh cưng nựng cái má phúng phính của cháu gái.
“ Em đã khoẻ hơn nhiều rồi đúng không?”.
“ Vâng”.
“ Còn chỗ nào không thoải mái thì phải nói nhé, tránh ảnh hưởng tâm trạng”.
“ Vâng”.
Nghe nói nếu người mẹ không vui thì chất lượng sữa cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều.
Vậy nê ù có không vui thì cũng phải mau chóng quên đi, tìm một vài thú vui để quên đi mọi chuyện phiền não.
“ Tuần sau sẽ tổ chức tiệc tại nhà chúng ta, khách mời … có cả cha mẹ của em”.
“…….
.
”.
“ Nếu không thích thì em không cần tham dự”.
Lý Uyên thở dài rồi nhanh chóng mỉm cười:
“ Không, em sẽ tham gia mà, nếu như vắnng mặt lỡ đâu có kẻ đồn thổi em và Triệu Thần Hy cơm không lành canh không ngọt”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...