Triệu Thần Hy bị chị mình thẳng thừng chê bai, đương nhiên không vui.
Thực chất những gì Triệu Tử Anh nói hoàn toàn là sự thật, nhưng mà con người chính là loài động vật như thế.
Không chấp nhận sự thật.
Triệu Tử Anh cũng chỉ bắt bẻ cho có chuyện để nói, thấy em trai có vẻ không vui cho nên cười nhẹ, nhún vai cho qua chuyện và hỏi:
“ Có chuyện gì muốn nói?”.
Triệu Thần Hy trầm ngâm, ánh mắt hắn cúi xuống bên dưới như đang nghĩ ngợi việc gì đó, vài phút sau liền trả lời:
“ Em muốn … đến công ty để làm việc”.
“ ……” - Triệu Tử Anh trầm ngâm, sau đó nói với quản gia đang đứng ngoài cửa:
“ Quản gia, mau đi gọi bác sĩ Lục, chắc cô ấy chưa đi xa đâu.
Nhanh lên, em tôi … hình như không ổn”.
“…..”.
Cô nhìn hắn, lo lắng thần kinh em trai mình có vấn đề.
“ Người bị ngất là Lý Uyên … nhưng sao phát bệnh lại là em vậy? Em bắt nạt người ta nhưng tinh thần lại yếu ớt nên không chịu nỗi đến thần kinh có vấn đề rồi à?”.
“ Em bắt nạt gì chứ? Cô ta ném cả cái lọ hoa vào người em, sau gáy sưng tấy lên rồi đây này.
Chị còn bênh?”.
“ Ai bảo không chịu chừa đường lui cho mình, làm gì cũng không chịu nghĩ đến hậu quả, sức chịu đựng của con người có giới hạn, em ép người ta thì đương nhiên người ta cũng sẽ phản kháng”.
“ Rõ ràng đang nói về vấn đề việc làm mà, sao lại chuyển sang chủ đề nhân quả rồi?”.
Triệu Tử Anh nhinf hắn đôi chút, cảm thấy sự quyết liệt trong ánh mắt mới gặng hỏi thêm:
“ Em … nói thật?”.
Triệu Thần Hy không trả lời, cô cười cười nói thêm:
“ Bình thường ngoài chị ra thì chẳng có ai dám đứng trước mặt chê bai em kém cỏi, bây giờ nếm trải mùi vị bị xem thường cho nên chịu không nỗi?”.
“ Ai thèm để tâm đến lời cô ta nói chứ? Chẳng qua … em cũng đã 26 tuổi, chơi bời cũng nhiều đến phát chán, phụ giúp chị một tay … cũng là việc nên làm.
Sao có thể để chị gánh vác hết tất cả được?”.
Triệu Tử Anh phì cười:
“ Muốn chứng minh cho người khác thấy bản thân không phải thứ vô dụng?”.
Triệu Thần Hy bác bỏ:
“ Em dù sao cũng tốt nghiệp loại giỏi trường đại học danh tiếng trong nước … ai nói là vô dụng?”.
“ Được rồi, nếu đã muốn thì phải học từ đầu”.
“ Đương nhiên, em cũng đâu phải loại người chỉ biết đi lên bằng cửa sau?”.
“……”.
Triệu Tử Anh im lặng đôi chút, cô nhìn thẳng vào hắn, bộ dạng nghiêm túc:
“ Công việc đầu tiên chị giao cho em đây”.
“ Ừm”.
“ Mở cuộc họp báo, nói rằng em và Lý Uyên đã kết hôn”.
Triệu Thần Hy nghe xong, nhíu mày:
“ Chị, chị nói gì vậy? Đột nhiên bảo em kết hôn với cô ta?”.
“ Tình hình công ty dạo gần đây không ổn định, bình thường em ăn chơi nhưng chị có thể lo liệu được.
Còn chuyện bây giờ, bên phía nhà họ Lý cũng nhún tay vào, nếu còn im lặng mà không đưa ra giải pháp, bọn họ rất có thể sẽ tung tin thất thiệt”.
“ Bọn họ muốn thì cứ việc …”.
“ Nếu em đã muốn đến công ty làm việc thì phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, câu em vừa nói nó ấu trĩ lắm” - Triệu Tử Anh nghiêm nghị nhìn hắn.
Triệu Thần Hy biết, bình thường hắn có thể làm bất cứ việc gì, nhưng công ty chính là tâm huyết của cha mẹ quá cố, chị hắn khó khăn lắm mới vực dậy được, về chuyện này đúng là không thể tuỳ ý làm bừa.
“…….” - Triệu Thần Hy rơi vào trầm tư.
“ Nếu là kết hôn thì khi nào thông báo ly hôn?”.
Triệu Tử Anh nhẹ nhàng trả lời:
“ Việc này em không cần lo, chỉ là thông báo cho có, không đăng ký kết hôn.
Đợi khi đứa bé chào đời và tình hình công ty ổn định, sẽ nói là cả 2 đứa chia tay trong hoà bình”.
“…….”.
“ Nếu đứa bé là con em, thì chúng ta toàn quyền nuôi dưỡng, việc này Lý Uyên cũng đã thống nhất với chị.
Còn nếu … đứa bé không phải con cháu họ Triệu … dùng lý do đó chia tay, không ai có thể nói gì chúng ta”.
Hoá ra chị đã tính toán chu toàn, chỉ đợi hắn đồng ý là triển khia kế hoạch.
Triệu Thần Hy cũng không quá nóng giận nữa, dù sao Triệu Tử Anh cũng là chị hắn, không thể nào hại hắn được.
“ Vậy cứ làm thế đi, ngày mai em sẽ tổ chức họp báo”.
Hắn thở dài, không cam tâm lên tiếng:
“ Cái đám nhà họ Lý đó, rõ ràng là muốn dựa vào gia đình chúng ta mà kiếm chát.
Nghĩ thế nào cũng thấy tức”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...