Xe dừng lại trước một khách sạn khá lớn, cô bước xuống, cùng lúc đó, xe của Kiều Uyển Nhi cũng đến.
Họ vừa bước ra là gặp đối phương, mặt đối mặt một lúc không lạnh không nhạt đi vào bên trong.
Không chào hỏi cũng không trò chuyện.
Vào bên trong, tình hình cũng chẳng hề khá hơn chút nào.
Những người có mặt ở đó không ngừng bàn tán.
- Quả nhiên hiềm khích giữa bọn họ không thề nhỏ.
- Còn phải nói sao? Dù gì đi nữa thì...!vợ của giám đốc Triệu...!lúc trưởng mặt khá dày mà, không ngừng ve vãn Lục Nghiên Dương.
- Haha, có một người vợ hư thân thế kia mà không ly hôn? Triệu Thần Hy đúng là có sở thích quái đản.
- Có khi là vì thể diện, bên trong cơm không lành canh không ngọt đâu.
Trời sinh Lý Uyên tai khá thính, nhưng lời bọn họ nói cô có thể nghe khá rõ ràng, đúng là đám người kém cỏi chỉ biết nói xấu sau lưng người khác.
Nhưng mà bỏ đi, hôm nay cô chỉ là khách, cũng không bị ai uy hiếp ép buộc nên chẳng việc gì phải diễn cái vai ác nữ nữa.
Một nữ nhân viên đem nước đến, cúi đầu rồi nói:
" Thức uống đã được chuẩn bị xong cả rồi ạ, mời cô thưởng thức".
Lý Uyên nhìn đôi chút, rượu vang cùng nước ép trái cây các loại.
Cô mỉm cười chọn lấy nước ép dứa và hỏi:
" Tôi khá thích dưa lưới, nhưng dứa cũng ổn.
Đã sẵn sàng rồi à?".
" Vâng" - Nữ nhân viên cúi đầu rồi rời đi.
Lý Uyên uống chút nư9óc ép, che giấu đi nụ cười.
Cô nhân viên đó chính là người của Kiều Uyển Nhi đưa vào, những điều họ nói từ nãy đến giờ là mật mã.
Cô nhìn Triệu Thần Hy, khẽ nói với hắn:
" Tôi có chút không khoẻ, muốn được đi hóng gió".
" Không khoẻ? Em cảm thấy thế nào? Có cần về trước hay không?".
Ơ kìa, sao hắn lại không diễn đúng theo mấy cái kịch bản trong phim vậy?
Đáng lẽ phải gật đầu rồi bảo cô đừng có chạy lung tung mới đúng chứ?
Thôi mặc kệ hắn, Lý Uyên lui về phía sau, ngập ngừng rồi nói:
" Không cần, hóng gió chút sẽ khoẻ ngay thôi".
Hắn thở dài:
" Hay là anh đi với em?".
" Không cần" - Suýt chút thì cô thét lên rồi.
Nơi này đông người, phức tạp.
Lý Uyên cố gắng giữ bình tĩnh, cô ôm lấy hắn, bộ dạng hạnh phúc nói vừa đủ nghe:
" Không cần đâu, em không sao".
Triệu Thần Hy đứng hình, hắn không ngờ tới cô lại hành động như thế, ngây người ra.
Đợi đến lúc tỉnh táo thì người con gái đó đã chạy đi mất.
".........".
Lý Uyên tức tốc mà rời đi, cô sợ nếu còn chậm trễ thì hắn lại bám theo mình.
Dù gì thì buổi tiệc này cũng không phải là việc gì quan trọng, chỉ là tiệc giao lưu, dạo này hắn như keo vậy, không khéo hắn bám theo cô thật thì...
Chậc, Lý Uyên đi đến ban công, không khí mát mẻ giúp cho cô cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cô nhìn bảo vệ đang đứng đó, mỉm cười rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
" Có thể để tôi ở một mình có được không?".
Hai bảo vệ nhìn nhau, có chút khó xử không biết nên làm thế nào thì cô liền nói:
" Tôi chỉ ở đây một lúc, ừm...!khoảng 5 phút thôi, 5 phsut sau các anh quay lại là được mà, không có gì đâu".
Bảo vệ rời đi, cô ngồi đó được một lúc thì liền nhìn thấy Dương Quân Quân đang lẻn vào.
Khách sạn này hệt như một quảng trường vậy, rộng lớn khó mà kiểm soát được, vậy nên dù có bảo vệ thì chỉ bảo vệ lối ra vào.
Bình thường dù có người lẻn vào thì cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm nào vì tất cả các cửa đều đóng...
Nhưng bây giờ thì khác, Lý Uyên đang ở ngoài ban công.
Nhìn thấy cô đang đứng, bà ta thét lên:
" Lý Uyên!!!!".
" Dì...!tại sao lại...".
" Mày đừng có giả vờ giả vịt ở đây, khôn hồn thì hãy mau nghe theo lời tao, giúp cha và anh của mày!!!!!".
Lý Uyên duy trì khoảng cách, nhưng có vẻ như váy áo quá vướng víu, cô khó lòng mà xoay người dứt khoác rời đi được.
Đi vào bên trong, đang định chốt khoá cửa thì Dương Quân Quân đẩy mạnh.
Lý Uyên mất thăng bằng, té ngã.
Khuỷu tay của cô chống xuống đất, cơn đau nhanh chóng truyền đến.
"Á!!!".
Vẫn chưa hả được cơn tức giận, Dương Quân Quân thở hổn hển rồi nhìn xung quanh tìm kiếm được cái lọ hoa vừa tầm, bà ta cầm lên, thẳng tay mà ném.
Đang lúc cô đang nhắm mắt hứng chịu thì bất giác cảm thấy một vòng tay to lớn ôm lấy, Lý Uyên ngạc nhiên mở mắt liền nhìn thấy được hắn đang dùng thân thể che chắn cho mình, và lọ hoa lúc đó cũng bay tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...