“ Em xuống rồi, hôm nay có món …”
Kiều Uyển Nhi đi ngang bàn ăn, chộp lấy cái bánh bao rồi lướt ra ngoài, không quên lườm hắn một cái
“???”- Lục Nghiên Dương.
Hắn đã làm gì sai mà cô lại nhìn hắn bằng ánh mắt muốn xuyên thủng hắn thế kia?
Kiều Uyển Nhi đến công ty, suốt cả buổi chẳng thèm để tâm đến làm cho người ngồi trong phòng kia sốt ruột.
Hắn chọc cô giận, không đoái hoài đến đã đành, còn đằng này hắn có làm gì đâu chứ?
Đêm qua còn phải tự mình tắm nước lạnh giải quyết cái d.ục vọng kia.
Chẳng lẽ … vì không làm gì nên cô mới giận?
Càng nghĩ càng thấy không đúng.
Lục Nghiên Dương ngồi ở bàn làm việc, chẳng còn tâm trạng phê duyệt sổ sách.
Chuông thông báo giờ nghỉ trưa vang lên, Kiều Uyển Nhi đứng lên đi ra ngoài, hắn thấy thế cũng đi theo.
Hai vợ chồng ở trong thang máy, không ai nói chuyện với ai.
Không khí căng thẳng như sóng thần như muốn nhấn chìm hắn.
Thực sự không biết nên mở lời thế nào, nếu thẳng miệng hỏi cô có phải đang giận chuyện gì hay không thì có khi hoeng việc.
Nhìn vào có thể biết được cô giận hắn mà.
Đing đong~
Cửa thang máy mở ra, Kiều Uyển Nhi bước đi chẳng thèm xoay lại nhìn.
Lục Nghiên Dương như cái đuôi, đi phía sau cô.
Nhìn thấy vợ lấy thức ăn gì cũng lẽo đẽo bám theo rồi lấy.
Kiều Uyển Nhi khinh thường ra mặt, nhưng cô cũng không muốn làm quá ở chốn đông người.
Hơn nữa nơi này lại là địa bàn của hắn, muốn làm gì cũng chưa đến lượt cô góp ý.
Cô tìm chỗ ngồi, hắn ngồi phía đối diện.
Nhân viên nhìn thấy ông chủ thì trố mắt.
Người chôn mình ở văn phòng, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng không thèm ăn cơm mà nay lại xuống tận canteen để dùng cơm với vợ?
- Đúng là tân hôn vui vẻ mà, nhìn hạnh phúc thế kia …
- Tôi cũng muốn được kết hôn.
Nghe thấy những lời xì xầm đó, Kiều Uyển Nhi khó lòng nuốt trôi cơm.
Kết hôn vui vẻ gì chứ?
Cố gắng ăn thật nhanh rồi trở về làm việc, Lục tổng có rất nhiều cơ hội nhưng vẫn chưa dám mở miệng hỏi xem cô làm sao.
Trong thang máy kín kẽ, hắn ậm ự
“ …..
có … có gì không?”
Kiều Uyển Nhi liếc xéo một cái, không thèm lên tiếng, thang máy mở ra thì cô nhanh chóng bước đi, tiếp đó liền lao đầu vào làm việc.
Lục Nghiên Dương lấy cớ có việc cần bàn, ấn một con số trên bàn phím điện thoại, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của cô liền reo lên.
Kiều Uyển Nhi nhấc máy - “ Alo”
“ …..”
Bên kia không nghe thấy âm thanh, cô chuyển tầm mắt từ chiếc điện thoại nhìn vào cửa kính, thấy hắn đang nhìn mình.
“ Vào đây” - Lục Nghiên Dương lên tiếng.
Kiều Uyển Nhi mạnh bạo tắt máy, không bằng lòng mà đẩy cửa đi vào bên trong.
Mà Lục Nghiên Dương lúc này đã ngồi ở bàn trà, trên bàn còn có hai tách cafe nghi ngút khói và một ít bánh ngọt.
“ Có gì thì nói nhanh được không, tôi còn phải làm rất nhiều việc” - Cô có ý muốn đi ra ngoài1
“ Tôi giúp em làm, ngồi xuống đi … nói chuyện”
Ai thèm nói chuyện với anh? Đi mà tìm người khác, bà đây không muốn.
Đồ biến thái.
Thực sự muốn nói câu này, nhưng mà vẫn là không thể.
Đành phải thuận theo đi đến phía đối diện rồi ngồi xuống.
“ ….”
Im lặng vài phút, hắn mở lời trước vì dường như bộ dạng của cô không có ý gì là muốn nói cả.
“ Em … giận tôi sao?”
“ Không, kẻ hèn này làm sao dám to gan mà giận ngài?” - Kiều Uyển Nhi nhanh chóng lên tiếng, nghe sặc mùi thuốc súng.
“ Vậy thì tại sao … buổi sáng …”
“ Dạo này hơi tăng cân cho nên không muốn”
“ Em bảo có gì thì cứ nói thẳng, tôi nghe theo … nhưng em cứ như thế này thì làm sao tôi biết được”
Kiều Uyển Nhi cười khẩy, mỉa mai
“ Hôm qua anh bế tôi lên giường?”
“ Ừm” - Hắn trả lời, sau đó thành thật nói thêm
“ Vì em ngủ quên ở đó, sợ em cảm lạnh … “
“ Sau khi bế vào giường thì anh đã làm những gì, tưởng tôi không biết hay sao?”
“ ….” - Hắn không lên tiếng, có chút lo lắng.
Chẳng lẽ cô biết hôm qua hắn tự mình xử lí trong phòng tắm?
“ Chỉ là nhu cầu sinh lý thôi”
Được lắm, cái tên cầm thú.
Tôi đang trong kỳ mà anh cũng không buông tha, còn ở đó mặt dày bào chữa thanh minh.
Kiều Uyển Nhi gõ gõ lên bàn vài cái, có ý chất vấn
“ Anh biết tôi đang không tiện, vậy mà vẫn làm như vậy?”
“ Tôi biết, nhưng tôi không muốn đi tìm người khác”1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...