Hôn lễ của Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ được tổ chức vào hai năm trước.
Tháng Chín, mùa thu vàng.
Mùa là do nhà họ Lâm chọn, bảo là mùa thu không quá lạnh, cũng không quá nóng;
Ngày giờ cụ thể là do nhà họ Tưởng đã xem qua lịch hoàng đạo, vừa thích hợp cho đám cưới vừa thích hợp cho đám ma.
Việc Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ cần làm là tuân theo từng bước đã sắp xếp.
Ngày diễn ra hôn lễ, Tưởng Thừa Vũ dậy từ sáng sớm, dưới sự giúp đỡ của stylist, sửa soạn bản thân xong anh dẫn theo đoàn xe đến nhà họ Lâm đón dâu.
Ra cửa, chặn cửa, cầu hôn, mời trà, làm hài lòng, bái biệt!
Một loạt quy trình mất hết non nửa ngày, nhưng đó chỉ mới là bắt đầu.
Bởi vì đây là cuộc liên hôn của hai tập đoàn lớn.
Hôn lễ vừa phải hoành tránh đẹp đẽ, vừa phải chu đáo long trọng.
Ngày cưới.
Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh thay hết bộ này đến bộ khác: áo cưới âu phục để làm lễ, áo dài rồng phượng kính trà người lớn, lễ phục đi bàn mời rượu.
Mời khách hết bàn này lại tới bàn khác: thân thích thế giao, chính khách thương nhân, bạn bè bạn học.
!
Chờ tiệc cưới kết thúc, tiễn bước đám bạn ồn ào náo nhiệt đòi xem động phòng về xong, cuối cùng hai người cũng được về nhà, cả hai đều đã mệt đến tê liệt.
Lâm Gia Thanh chẳng còn chút sức lực trả lời điện thoại của người lớn, ỉu xìu dựa vào ghế sau, không ngừng xoa bóp cánh tay, vai cổ.
Thậm chí sau khi cúp điện thoại, cô còn không coi như chỗ không người mà đấm đấm chân.
Tưởng Thừa dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe va vào gờ giảm tốc độ làm thân xe thoáng lắc lư, anh bỗng mở mắt ra, dặn dò tài xế phía trước.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới kinh ngạc quay đầu nhìn anh: “Anh chưa say à?”
Tưởng Thừa Vũ nhịn không được đỡ trán.
Thực tế là anh đã uống rất nhiều rượu.
Nhưng trước đó anh đã uống thuốc giải rượu.
Dù sao cũng là đêm tân hôn, anh có thế nào cũng phải giữ lại vài phần tỉnh táo.
Để tránh say rượu mang đến cho cô trải nghiệm không tốt.
Nhưng giọng nói của cô dường như có chút thất vọng!
Tưởng Thừa Vũ xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.
Anh vừa mới bình tĩnh lại một chút, vốn còn đang nghĩ xem nên nói chuyện gì để kéo gần khoảng cách giữa họ.
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, lời đã chuẩn bị xong cứ thế mắc kẹt ở cổ họng.
Tài xế yên lặng đưa hai người về nhà mới.
Có lẽ là phát hiện anh không say.
Phía sau, Lâm Gia Thanh có chút không được tự nhiên.
Chốc lát lại trầm mặc cúi đầu lướt điện thoại không có tin tức gì, chốc chốc lại kiếm chuyện tám nhảm với tài xế.
Vất vả lắm mới chờ được tới lúc về đến nhà.
Từ lúc xuống xe đến lúc vào thang máy, đến lúc lên lầu ——
Toàn bộ quá trình có mấy lần Lâm Gia Thanh đi sai hướng, giống như cô uống phải rượu giả vậy.
Cũng may được anh kéo lại nên cuối cùng mới không xông vào nhà người lạ.
Nhà tân hôn vừa sáng ra đã được trang trí tưng bừng, ngay cả khu vực hành lang cũng bày chậu cây mừng ngày vui.
Tưởng Thừa Vũ ấn vân tay đẩy cửa đi vào.
Lâm Gia Thanh nhìn thấy bong bóng và đèn màu bên trong, bước chân càng thêm trôi nổi, vành tai bắt đầu ửng đỏ.
“Đồ uống hay nước lọc?” Tưởng Thừa Vũ mở tủ lạnh, “Hay là ăn chút gì đi?”
Anh nhìn ra cô đang căng thẳng, muốn làm dịu bầu không khí.
Thắt cà vạt cả ngày khiến anh khó chịu, anh nhịn không được kéo xuống ném sang bên cạnh, tùy tiện cởi áo khoác âu phục ra.
Lâm Gia Thanh nhìn anh chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi muốn ăn đồ nóng.
”
“Muốn ăn gì?”
“Thịt nướng hoặc lẩu đi, anh ăn không? Chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài?”
“! Cũng được.
”
Cuối cùng Lâm Gia Thanh gọi món thịt nướng kiểu Nhật.
Ngay tại quán ăn gần đó, nửa tiếng sau người bán hàng đã đưa phần ăn đến.
Hộp lớn hộp nhỏ chất đầy cả bàn ăn, thậm chí còn có lò nướng thịt ——
Tưởng Thừa Vũ biết, Lâm Gia Thanh thật sự đói bụng.
Nhưng đồng thời anh cũng phát hiện, Lâm Gia Thanh hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng của mình trước mặt anh thế nào.
Nếu không, trong ngày tân hôn.
Người phụ nữ nào lại chịu để khói thịt nướng bám lên lớp trang điểm tỉ mỉ công phu của mình chứ?
Lâm Gia Thanh đốt bếp lò, xếp nấm lộn ngược thành hình vòng tròn, để lại vị trí trung tâm của đĩa nướng cho các lát thịt.
Thịt bò vừa chín, cô gắp lên thổi hai hơi rồi đưa vào miệng, nóng đến nhe răng trợn mắt ——
Cả người cuối cùng cũng thả lỏng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng và thỏa mãn khi được thưởng thức thức đồ ăn ngon.
Tưởng Thừa Vũ vốn không đói bụng, bị tướng ăn của cô lây nhiễm, anh cũng nhịn không được thèm ăn: “Ăn ngon không?”
“Ngon lắm!” Trong miệng Lâm Gia Thanh nhét đầy thịt, lúng búng đáp.
Thấy anh nhìn chằm chằm mình, cô nhịn đau gắp cái lưỡi bò vừa chín trên đĩa nướng đặt vào trong bát anh.
Kỹ thuật nướng thịt của cô ấy rất tốt.
Lưỡi bò được nướng đến săn lại, vừa đủ chấm ngập trong nước sốt.
Tưởng Thừa Vũ cắn một miếng, cảm giác thèm ăn cũng bị khơi dậy!
Nhìn anh nhai nuốt say sưa, Lâm Gia Thanh lặng lẽ kéo lò nướng về phía mình như bảo vệ miếng ăn ——
Nhưng một chốc sau, cô giống như đã suy nghĩ thông suốt, rót cho anh một ly rượu trắng.
“Anh thử rượu của quán này xem, dùng chung với thịt nướng là tuyệt cú mèo luôn đấy.
”
Hai chai rượu trắng ngày đó gần như đều rót vào bụng Tưởng Thừa Vũ.
Mỗi lần ly của anh hết sạch, Lâm Gia Thanh lại lập tức rót đầy cho anh.
Thậm chí còn không ngừng gắp thịt nướng cho anh, chấm miếng thịt ngập nước sốt.
Cô ân cần một cách khác thường.
Tưởng Thừa Vũ vừa liếc mắt đã nhìn thấu, cô rõ ràng là muốn chuốc say anh.
Khi hai chai rượu Thanh Mai đã thấy đáy.
Cô dốc ngược chai rượu không còn lấy một giọt, vẻ mặt rõ ràng lại khôi phục vẻ căng thẳng lúc trước.
Anh nhìn ra.
Cô đang căng thẳng, là căng thẳng vì đêm đầu tiên!
Nếu như anh hiểu lòng người một chút, anh hẳn sẽ chủ động đề nghị chia phòng ngủ.
Dù sao họ cũng đã kết hôn.
Thời gian còn rất dài, anh không nên nóng lòng nhất thời.
Nhưng đồng thời anh cũng biết, với tính cách của Lâm Gia Thanh, nếu anh nói ra ——
Cô sẽ ngầm thừa nhận đoạn quan hệ này chỉ cần làm tốt việc thể hiện là được.
Sáng sớm cô đã đặt vé máy bay, ba ngày sau lại phải bay sang New York.
Nếu như anh đề cập đến việc chia phòng ngủ.
Vậy thì hai ngày kế tiếp, nếu không cần thiết, cô nhất định sẽ tránh xa anh.
Sau đó nữa, hai người lại gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Anh muốn cùng cô tiến thêm một bước cũng khó khăn hơn.
Tối nay tôi ngủ phòng khách.
Một câu đơn giản thôi.
Tưởng Thừa Vũ cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Ăn xong bữa khuya, cả hai vẫn đang lãng tránh chuyện đi ngủ này.
Tưởng Thừa Vũ dẫn Lâm Gia Thanh vào phòng ngủ.
Lâm Gia Thanh nhắm mắt đi theo anh, cúi đầu!
Cho đến khi anh dừng bước, cô bỗng dưng đập mạnh vào lưng anh.
Anh quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô đang bịt mũi: “Em đi tắm trước đi.
”
Lúc này cô mới hoàn hồn gật đầu: “Được.
”
Ngày đó, Lâm Gia Thanh tắm cực kỳ lề mề.
Dùng hơn một giờ.
Chờ lúc anh vào phòng tắm, trong phòng tắm đều là sương mù, còn có hơi thở của cô lưu lại, như có như không.
Anh đang đứng dưới vòi hoa sen.
Nhớ lại chóp mũi đỏ bừng và mái tóc ướt sũng của cô, mất một lúc lâu anh mới ngăn chặn được dục niệm đang dâng trào.
Chờ lúc ra khỏi phòng tắm.
Cô đã sấy khô tóc, tựa lưng vào chiếc ghế quý phi bên cửa sổ.
Bên cạnh đang bày ly rượu cùng một chai vang đỏ không biết tìm ở đâu ra, đã uống hơn nửa chai.
Giỏi lắm, anh không say, cô định chuốc cho mình say phải không?
Thôi bỏ đi bỏ đi, không chạm vào cô là được.
Vốn đêm nay anh cũng không có ý định tùy tiện chạm vào cô.
Anh chỉ nghĩ, tốt xấu gì cũng đã kết hôn, dù sao cũng phải quen với việc ngủ chung giường trước đã.
Cho dù chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm thuần túy.
Kết quả, ngay cả ngủ chung giường cũng là hy vọng xa vời sao?
Đừng uống nữa, buổi tối tôi ngủ phòng khách.
Tưởng Thừa Vũ uể oải đi tới bên cạnh Lâm Gia Thanh, định nhận thua.
Vẫn chưa mở miệng.
Lâm Gia Thanh đã lên tiếng trước: “Anh ngủ bên nào?”
“?”
“Ý tôi là! anh thường ngủ bên trái hay bên phải giường?”
“Em xác định?” Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình, “Đêm nay em muốn tôi ngủ ở đây?”
Lâm Gia Thanh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trả lời anh.
Giống như đã trải qua một phen giãy dụa, cô rốt cuộc đã nghĩ thông suốt.
Mặt cô đỏ bừng vì say nhưng ánh mắt lại tỉnh táo, đôi mắt xinh đẹp cứ thế nhìn thẳng vào anh không chớp mắt.
Tưởng Thừa Vũ hít sâu một hơi.
Cuối cùng tắt đèn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...