Đôi môi ấm áp ngậm lấy quầng vú, đầu lưỡi thì liếm láp đầu vú.
Lòng bàn tay Tưởng Thừa Vũ liên tục vuốt ve, vừa liếm vừa xoa bộ ngực mềm mại của Lâm Gia Thanh.
Nhìn hai cục thịt mềm mịn trắng tinh luân phiên tràn ra giữa kẽ tay anh ——
Dưới thân lại đồng thời dùng sức đưa đẩy...
Lâm Gia Thanh nằm dưới người Tưởng Thừa Vũ, hai đầu vú đều dính đầy nước bọt của anh, cứng ngắc sưng lên.
Trong động hoa đang chứa đựng vật nóng bỏng nổi đầy gân xanh của anh, cô cảm giác nơi mình bị liếm không phải là ngực, mà là trái tim.
Vừa ngứa ngáy lại xao động.
Ngay cả cột sống cũng nôn nóng theo, không ngừng vặn vẹo dán sát vào người phía trên.
“A...ưm...” Tiếng rên rỉ không kìm được thốt ra khỏi miệng cô.
Ngắt quãng nối tiếp, tần số khi cao khi thấp.
“Đừng liếm nữa...” Cô cầu xin.
Người phía trên nghe xong cũng không dừng động tác, ngược lại càng ra sức đâm rút, đi vào càng lúc càng sâu.
Bây giờ, giọng nói của cô, vẻ mặt của cô, mọi phản ứng nhỏ trên cơ thể cô ——
Đều là chất xúc tác cho dục vọng của anh.
Nhìn xem khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng thế nào.
Nhìn ánh mắt trong veo của cô lấp lánh thế nào.
Nhìn đôi môi cô hé mở như thế nào...
Mọi thứ ấy khiến anh càng thêm ra sức cày cấy, cố gắng mang đến cho cô càng nhiều kích thích cùng khoái cảm.
Anh chạm vào phần ngực và bụng nhạy cảm của cô.
Nhấc đôi chân bị dịch thể thấm ướt của cô lên, đặt lên vai.
Cứ như vậy, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô càng thêm mở rộng.
Anh lại đỡ chiếc eo mềm mại của cô lên, rút nửa vật nam tính ra khỏi vách thịt chặt chẽ.
Không đợi cô cảm nhận sự trống rỗng một cách cẩn thận, anh lại đột ngột di chuyển, lần nữa xuyên qua cô.
Hai chân cô bị cố định trên vai anh.
Tưởng Thừa Vũ đỡ eo Lâm Gia Thanh, dùng tư thế gập người làm cô từ trên xuống dưới.
Vừa mạnh mẽ va chạm vào huyệt thịt của cô, vừa si mê nhìn cơ thể động tình của người dưới thân.
Anh siết chặt vòng eo Lâm Gia Thanh, ra sức đưa đẩy, hận không thể nhét cả hai túi cầu của mình vào vách thịt của cô.
Thêm chút nữa, lại thêm chút nữa.
Ái tình và dục vọng đan xen vào nhau.
Khiến anh càng đẩy nhanh tốc độ, hận không thể cứ thế khảm vào trong thân thể cô, cùng cô hợp hai làm một.
Cơ bụng cứng rắn lần lượt vỗ vào cánh mông, phát ra tiếng vang vọng bạch bạch bạch.
Vách thịt non mềm đỏ tươi bị vật nam tính cực lớn hoàn toàn ép khô, vừa mềm vừa trơn.
Dịch thể trong huyệt không ngừng tràn ra, theo khe mông chảy tí tách xuống dưới.
Đập vào sô pha, trộn lẫn với mồ hôi chảy xuống của hai người.
Ở dưới ánh đèn càng thêm sắc tình.
Khoái cảm cực lớn như sóng triều nuốt chửng Lâm Gia Thanh.
Đôi chân thon dài của cô bị Tưởng Thừa Vũ ôm vào khuỷu tay, ngay cả tinh thần cũng chìm nổi theo đó.
Cô chỉ có thể yếu ớt siết chặt vật khổng lồ đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể, chẳng mấy chốc khóe mắt phiếm hồng, thở dốc liên tục: “Tưởng Thừa Vũ...!Tưởng Thừa Vũ...!A...”
Cô sắp tới rồi.
Cô lấy tay che má, ngửa đầu yếu ớt nhắm mắt.
“Lâm Gia Thanh.” Anh bỗng nhiên gọi cô một tiếng, “Nhìn anh.”
Anh kéo tay cô xuống, để cô nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt anh, trong mắt anh là vẻ mặt ý loạn tình mê của cô.
“Nhìn lúc anh đạt cực khoái.”
Anh nói xong lại đụng vào nơi nhạy cảm của cô, một chút lại một chút, lại chuyển động kịch liệt.
Vật nam tính nóng bỏng của anh như muốn bốc cháy, không ngừng nghiền qua điểm mẫn cảm bên trong cô.
Cô gần như tắt tiếng dưới tần suất đâm rút của anh, thở dốc từng ngụm lớn.
Nhưng trong không khí lại tràn đầy mùi vị giao hợp của bọn họ.
“Không được rồi...!Tưởng Thừa Vũ...!Tưởng Thừa Vũ...!A...” Cô gần như thất thần, “Đừng...!đừng đụng vào đó...!ưm ha...”
“Chờ anh.” Anh cắn răng.
Linh hồn của cô như đã xuất khỏi thể xác, vừa mở miệng ậm ờ đáp lại đã biến thành tiếng thét chói tai, hai chân kéo căng.
Vách thịt nóng ẩm co giật, xoắn chặt vật nam tính đang chôn vùi bên trong.
Anh cảm nhận được cô đã đến, lại liên tục đâm rút vài cái rồi đồng thời bắn ra cùng cô.
Hai luồng chất lỏng mặn chát va vào nhau rồi trộn lẫn, nhuộm lên không khí một hơi thở mập mờ sắc tình.
Sau cao trào, thân thể Lâm Gia Thanh hoàn toàn mềm nhũn, xụi lơ ngã rạp trên sô pha.
Tưởng Thừa Vũ ngăn cô lại, gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra, ở trong cơ thể cô thật lâu vẫn chưa rút ra.
Hai người mồ hôi ròng ròng cứ thế ôm nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Gia Thanh chỉ cảm thấy dưới thân dính nhớp không chịu nổi, mới đẩy người phía trên ra: “Em muốn đi tắm.”
Tưởng Thừa Vũ buông cô ra, kéo cô đứng dậy: “Tắm chung đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...