Ngày hôm sau mơ mơ màng màng mở mắt ra, điều đầu tiên Lâm Gia Thanh cảm nhận được là sự ấm áp.
Nhiệt độ thoải mái vây quanh cô, khiến cô thấy mình như đang đặt cạnh lò sưởi.
Cho đến khi nghe thấy nhịp tim vững vàng và hơi thở đều đều của “lò sưởi”.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới nhận ra mình đang ở trong lòng Tưởng Thừa Vũ.
Tối qua cô được Tưởng Thừa Vũ ôm lấy, lúc đầu ít nhiều cũng chưa thích ứng được.
Nhưng chờ trái tim từ từ bình tĩnh lại, tác dụng của thuốc giảm đau cũng dần dần có hiệu quả, dưới tác động của cơn buồn ngủ cô nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trước khi đi ngủ, cô được anh ôm từ phía sau, lúc tỉnh lại, cô và anh lại là tư thế mặt đối mặt ôm nhau.
Chân của hai người quấn vào nhau, tay anh đặt trên eo cô, mũi cô tràn đầy hơi thở của anh.
Lâm Gia Thanh mở mắt, thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì mặt lại không khỏi đỏ lên.
Nhưng đã không còn mất tự nhiên như hôm qua, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Dù sao cũng ấm áp.
Nó khác với sự ấm áp do cộng nghệ mang lại.
Hơi ấm do cơ thể mang đến không ngừng truyền từ người này sang người khác, từ từ bao trùm toàn thân, tựa như sóng biển nhẹ nhàng vỗ về bờ.
Thoải mái, dễ chịu, tràn ngập cảm giác an toàn, ngay cả hơi thở trên người đối phương cũng biến thành mùi hương dễ ngửi mang theo sự sưởi ấm…
Trước kia Khương Tuệ cứ cười nhạo con búp bê đầu giường của cô, nói ôm búp bê không bằng ôm đàn ông.
Cô không có bạn trai, cũng không biết được đàn ông ôm lấy có cảm giác gì…
Hôm qua cô được Tưởng Thừa Vũ ôm từ sau lưng, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác được ôm ngủ từ phía sau.
Vậy còn phía trước thì sao?
Lâm Gia Thanh bỗng nhiên có chút tò mò.
Cô nhẹ nhàng nâng cánh tay đặt trên eo cô lên, cẩn thận di chuyển, từng chút từng chút áp sát vào người bên cạnh.
Khi trán cô đặt lên ngực anh, cô lại điều chỉnh thân thể một chút, lấy một tư thế thoải mái hơn dựa sát vào anh, đưa tay thăm dò, cũng đặt lên eo anh.
Cơ thể tỏa ra hơi ấm quả thực ôm vào rất thoải mái, có cảm giác dịu dàng vô cùng.
Lâm Gia Thanh nghiêng đầu dán mặt lên, muốn lẳng lặng cảm nhận thêm một lát, lại nghe thấy hơi thở trên đỉnh đầu rõ ràng nhẹ đi, có cảm giác như cố ý ngừng lại.
Cô ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt sâu thẳm và đen láy đang mở của Tưởng Thừa Vũ, không hề có vẻ còn buồn ngủ.
Cũng không biết anh đã tỉnh bao lâu rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể anh đã cảm nhận tất cả hành động vừa rồi của mình, Lâm Gia Thanh nhất thời giống như một đứa trẻ trộm đồ ăn bị bắt, hoảng hốt rụt tay lại: “Chuyện là…quần áo anh vừa nãy bị cuộn lên, sợ anh cảm lạnh…tôi mới giúp anh kéo xuống một chút.”
Cũng không quan tâm lý do này sứt sẹo thế nào, nói xong cô tránh tầm nhìn của Tưởng Thừa Vũ, vội vàng rời giường.
Tối hôm qua lăn qua lăn lại một phen, hai người đều ngủ không ngon lắm.
Trước khi ra cửa, Lâm Gia Thanh đã dùng kem che khuyết điểm cẩn thận che giấu sắc mặt tái nhợt và vành mắt thâm quầng.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ thì không được, anh rõ ràng có chút mệt mỏi.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy màu xanh đen dưới quầng mắt anh, còn cả tơ máu mơ hồ trong mắt.
Gương mặt mệt mỏi như vậy, trên bàn cơm mẹ Tưởng lập tức chú ý tới.
“Lên núi ngủ không quen sao?” Bà hỏi con trai mình.
Tưởng Thừa Vũ còn chưa mở miệng, em họ khoan thai đến chậm đã lên tiếng trước: “Anh hai, tối qua anh đi đâu vậy?”
“Em đứng trên ban công thấy anh lái xe của em ra ngoài.” Cậu ấy vừa kéo ghế ngồi xuống đã hỏi, “Đêm hôm khuya khoắt mà anh đi đâu vậy?”
Đêm khuya còn lái xe ra ngoài, khó trách sắc mặt mệt mỏi như vậy, mẹ Tưởng không khỏi nhíu mày.
Lâm Gia Thanh bỗng dưng nhớ tới tờ hóa đơn nhìn thấy ngày hôm qua.
Lái xe ra ngoài? Chẳng lẽ là mua thuốc cho cô?
Lúc ra ngoài ăn sáng cô đã đặc biệt nhìn xung quanh, gần đây không hề có cửa hàng tiện lợi nào.
Vậy là anh lái xe đi mua cho cô sao? Cô không khỏi có chút cảm động.
Nhưng bị nói ra trong trường hợp này, thực sự cũng quá xấu hổ.
Huống hồ, mẹ chồng cô rõ ràng không được vui.
Nếu để bà ấy biết chuyện cô giày vò con trai bà ấy làm anh ngủ không ngon, chắc chắn sẽ có ý kiến.
Lâm Gia Thanh không khỏi cúi đầu, chuẩn bị tiếp nhận lời đay nghiến.
Tưởng Thừa Vũ chỉ đành mở miệng nói: “Đi đưa văn kiện cho khách hàng.”
“Có một khách hàng cần gấp một phần văn kiện, chỗ này lại không dễ tìm, nên anh xuống núi đưa cho anh ấy.”
Anh rõ ràng là nói dối.
Nhưng Lâm Gia Thanh lại thở phào nhẹ nhõm, thoáng nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích.
Ăn sáng xong, bố Tưởng dẫn hai anh em ra sân golf nhỏ bên hồ chơi bóng.
Em họ và Tưởng Thừa Nhân đẩy bà nội ra vườn hái rau quả, người cô và mẹ Tưởng thì mở một bàn mạt chược, gọi Dư Mẫn và Lâm Gia Thanh qua.
Lâm Gia Thanh hoàn toàn không biết chơi mạc chược.
Lúc trước ở nước ngoài cô chỉ thỉnh thoảng chơi poker Texas với bạn bè, nhưng cũng chơi không giỏi, làm sao có thể chơi môn mạt chược phức tạp như này.
Cái gì mà minh xà ám xà, cái gì mà bình hồ đại hồ, cái gì mà thuần sắc tương sắc…
Dư Mẫn kiên nhẫn giảng quy tắc cho cô một lần, cô thật sự không nhớ được gì vào đầu.
Sờ bài lung tung, ra bài lung tung.
Dù sao cô cũng không muốn thắng, chỉ ngồi trên bàn cho đủ tay.
Bắn pháo, tương công, lại bắn pháo, một pháo trúng hai… Liên tiếp mấy phát, cô đốt hết sạch tiền làm cho người cô ngồi đối diện vui mừng khôn xiết.
Mẹ Tưởng ngồi kế bên cô lại mất hứng.
Lần nào bà cũng vất vả bày binh bố trận, Lâm Gia Thanh lại đánh loạn xạ, để cho hai nhà kia ù trước.
Tức giận hơn là, cách chơi của Lâm Gia Thanh hoàn toàn ngẫu nhiên không hề theo quy luật, bà chẳng thể lợi dụng chút nào, nếu muốn thắng thì phải giống như Dư Mẫn, có bài nhỏ cũng ù, hoặc là giống như người cô hôm nay, vận may rực rỡ.
Thật sự chẳng có chút cảm giác thể nghiệm nào.
Mẹ Tưởng nén giận nửa ngày, nhìn thấy nhóm Tưởng Thừa Vũ trở về, câu đầu tiên chính là: “Thừa Vũ, lại đây dạy vợ con cách chơi mạt chược đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...