- Sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn!
Lương Tú Trân có chút ngạc nhiên, tròn xoe mắt hỏi lại.
- Sáng mai sao? Có vội quá không anh?
- Chẳng phải mỗi lần giận dỗi em đều nói mình không có tư cách xen vào chuyện của anh sao? Bây giờ anh cho em danh phận, em lại không muốn?
- Không phải, chỉ là em thấy hơi vội thôi.
Vậy mai chúng ta đi đăng ký cũng được.
Lương Tú Trân mỉm cưới cúi đầu xuống không nói thêm.
Chu Đức Tấn chỉ biết lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Việc đăng ký kết hôn trước đây hai người đã từng làm, tờ giấy được công chứng vẫn còn trong ngăn tủ ở bàn làm việc.
Ngày mai Chu Đức Tấn đưa Lương Tú Trân đi đăng ký chỉ là viện cớ để cô không nghi ngờ, tất cả đều là một vở kịch.
Dù sao thì những chuyện liên quan đến việc khiến Lương Tú Trân nhớ lại, Chu Đức Tấn nhất định sẽ không để nó diễn ra.
Nằm bên cạnh Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân ngủ quên lúc nào không hay.
Có lẽ vì cả ngày bên ngoài lại thêm vết thương chưa lành nên dẫn đến mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chu Đức Tấn quay sang bên cạnh thấy cô vợ nhỏ đã ngủ say liền mỉm cười.
Hắn đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhẹ nhàng để cô nằm xuống gối, rời khỏi giường trong im lặng.
Âm thanh cót két vang lên chậm rãi trong căn phòng kín, Chu Đức Tấn cẩn thận từng bước chân không gây ra tiếng động mạnh.
Sau khi thành công rời khỏi phòng ngủ, Chu Đức Tấn xuống dưới nhà làm việc.
Kể từ ngày Lương Tú Trân xảy ra tai nạn, hầu hết thời của Chu Đức Tấn đều ở bệnh viện.
Hắn thường xuyên lui tới chăm sóc Lương Tú Trân nên bỏ lỡ nhiều công việc.
Bây giờ ổn định hơn đành phải lao đầu vào giải quyết.
Ánh đèn bàn hắt xuống chiếu những tia sáng yếu ớt qua khe cửa.
Chu Đức Tấn chú tâm vào sấp tài liệu dày cộp trước mặt.
Hắn làm hết bản hợp đồng này rồi đến bản hợp đồng khác được hơn một tiếng thì dừng tay lại nghỉ ngơi.
Tựa lưng vào thành ghế nhắm nghiền mắt lại, Chu Đức Tấn thở dài ngao ngán tự hỏi chẳng biết bao giờ mới hoàn thành xong.
Lúc quay trở lại guồng quay công việc, Chu Đức Tấn nhận ra một tập hồ sơ lạ trên mặt bàn.
Hắn nhíu mày cầm lên kiểm tra, một cảm giác quen thuộc chi phối tâm trí.
Dường như Chu Đức Tấn đã thấy tập hồ sơ này ở đâu rồi.
Bản tính tò mò trỗi dậy, Chu Đức Tấn nhanh chóng mở ra kiểm tra.
Bên trong là sơ yếu lý lịch của một cô gái với cái tên Cố Huyền Thanh.
Chẳng cần tiếp tục xem những tờ giấy phía sau, Chu Đức Tấn đã nhớ ra tập hồ sơ này chứa thứ gì.
Cố Huyền Thanh là cô gái mà năm xưa Lương Tú Trân đã lái xe tông trúng, cũng chính là nguyên nhân là khiến Lương Tú Trân vào tù.
Vốn dĩ tập hồ sơ này phải nằm trong tay cảnh sát nhưng nếu Chu Đức Tấn đã cố tình thay đổi những thông tin ở đây bằng một thông tin khác.
Bởi, một khi tập hồ sơ này vào tay cảnh sát người ngồi tù không phải Lương Tú Trân mà là một người khác.
Xem lại kết quả khám nghiệm được ghi trong giấy, Chu Đức Tấn bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra năm năm trước.
Vào đêm xảy ra tai nạn, Lương Tú có gọi điện cho Chu Đức Tấn nói về việc phải đi giao hàng đêm nên không thể đến gặp hắn.
Chính vì thế mà Chu Đức Tấn biết rõ Lương Tú Trân đang lái xe trên đoạn đường nào.
Người của hắn đã lái xe đưa Cố Thanh Huyền đến trước đoạn đường Lương Tú Trân chở hàng.
Thông qua định vị GPS của Lương Tú Trân trên điện thoại Chu Đức Tấn mà dựng lên một hiện trường tai nạn giao thông giả.
Vì trời mưa, con đường lại khuất tầm nhìn cộng thêm việc Lương Tú Trân không chú ý quan sát đường nên không nhận ra đâu là người thật, đâu là ma nơ canh.
Đêm đó, người mà Lương Tú Trân đụng phải là một con ma nơ canh do người điều khiển chứ không phải Cố Huyền Thanh.
Còn về Cố Huyền Thanh, cô ta mất là do bị đánh đến c.h.ế.t.
Cẩn thận cất lại toàn bộ giấy tờ vào bên trong tập hồ sơ, Chu Đức Tấn bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng trước khi dọn đến đây chính tay hắn đã cất tập hồ sơ này rất kỹ lưỡng vậy mà bây giờ nó lại xuất hiện trong đống giấy tờ của công ty.
Phải chăng là do hắn không để ý nên mới xảy ra nhầm lẫn?
Đang miên man suy nghĩ, bên tai Chu Đức Tấn truyền đến tiếng mở cửa.
Hắn vội vàng giấu tập hồ sơ vào đống giấy tờ của công ty xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lương Tú Trân đẩy xe lăn đi vào bên trong một cách khó khăn.
Vừa nhìn thấy cô, Chu Đức Tấn vội vàng đứng dậy lại gần rồi bế Lương Tú Trân trên tay.
Hắn lên giọng trách móc.
- Sao em lại đến đây? Không phải em ngủ rồi à? Hay anh gây ồn khiến em tỉnh giấc?
Lương Tú Trân vòng tay qua sau câu lấy cổ Chu Đức Tấn lắc đầu.
- Không phải anh gây ồn, tại em giật mình tỉnh giấc nhưng không thấy anh nên mới đi tìm.
- Anh đã dặn thế nào rồi.
Em không được thức khuya sao cứ cãi lời anh mãi thế hả?
Lần này Chu Đức Tấn nổi giận thật rồi.
Lương Tú Trân còn thấy rõ sự giận dữ trong ánh mắt của hắn.
Cô chỉ muốn đến đây tìm Chu Đức Tấn không ngờ lại khiến hắn không hài lòng như vậy.
Lương Tú Trân gượng cười, giọng điệu có phần gượng ép.
- Em xin lỗi, em không biết lại làm phiền anh.
Anh để em xuống, em tự về phòng được.
Mặc dù Lương Tú Trân vẫn cười nhưng Chu Đức biết cô đang không vui.
Nghĩ lại, khi nãy hắn hơi to tiếng đã làm cô hoảng sợ.
Chu Đức Tấn hít một hơi thật sâu, hắng giọng.
- Thôi được rồi, đã nỡ đến đây thì đợi anh xong việc thì về phòng.
- Như vậy phiền lắm, em tự lên lầu được.
Nhà mình có thang máy mà.
- Không phải giả vờ, khoé mắt em đỏ hết rồi đây này.
Nhìn thoáng qua cũng biết là em sắp khóc.
- Đâu...!đâu có đâu!
Lương Tú Trân vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.
Không phải cô muốn để Chu Đức nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình mà vì không kìm nén được cảm xúc.
Lần đầu tiên Chu Đức Tấn lớn tiếng với cô nên mới không quen, cô cũng không nghĩ bản thân lại phiền phức đến thế.
Bị nói trúng tim đen, Lương Tú Trân ngại ngùng cúi đầu quay sang hướng khác không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Chu Đức Tấn nén tiếng thở dài không biết nói sao với cô vợ nhỏ.
Lương Tú Trân mới mất trí nhớ, tính cách thay đổi nhanh chóng khiến hắn không kịp thích ứng.
Nếu là lúc trước, Lương Tú Trân muốn mong Chu Đức Tấn đi cả đêm còn không được.
Bây giờ vừa mới tỉnh giấc không thấy đâu đã đi tìm, bám theo hắn mãi không buông.
Chu Đức Tấn bế Lương Tú Trân đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế rồi để cô ngồi lên đùi.
Hắn nhẹ nhàng mơn trớn gò má hồng của cô, nói.
- Đợi anh một lát, công việc sắp xong rồi.
Khi nào hoàn thành, chúng ta về phòng nghỉ.
Lương Tú Trân không dám hó hé nửa lời chỉ gật đầu đáp lại.
Cô sợ bản thân lỡ lời không kiểm soát được ngôn từ đòi hỏi quá đáng sẽ khiến Chu Đức Tấn không vui.
Chu Đức Tấn tiếp tục công việc còn đang dơ dở, Lương Tú Trân nằm ngồi im lặng lẽ nhìn hắn xử lý công việc.
Lần lượt từng tập hồ sơ được giải quyết nhanh gọn chỉ có điều mãi không thấy hồi kết thúc.
Giờ Lương Tú Trân mới biết việc làm ăn kinh doanh không dễ dàng vì bố cô đã từng vất vả như vậy.
- Giận anh hay sao mà không nói gì?
Chu Đức Tấn đột ngột lên tiếng phá vỡ dòng suy nghĩ trong đầu Lương Tú Trân.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, chớp mắt vài cái rồi lắc đầu.
- Không giận, em chỉ đang giữ im lặng để anh làm việc thôi.
- Giờ thì không cần im lặng nữa đâu.
Anh làm xong rồi, chúng ta lên phòng.
- Nhưng vẫn còn một tập hồ sơ ở kia kìa.
Anh không định làm cho hết hả?
Lương Tú Trân chỉ tay vào tập hồ sơ đã cũ trên bàn.
Chu Đức Tấn nhìn theo liền phát hiện ra đó là tập hồ sơ chứa thông tin của Cố Huyền Thanh.
Khi nãy vì sợ cô phát hiện mà hắn đã giấu trong đống tài liệu.
Bây giờ vì mải mê giải quyết cho xong công việc mà để lộ.
Chu Đức Tấn cười gượng, trả lời cho qua chuyện.
- Tập hồ sơ đó để sáng mai anh giải quyết cũng được.
Anh mệt rồi, lên phòng thôi.
- Cho em xem qua một chút được không? Em cũng hay xem tài liệu giúp bố, biết đâu em giúp được anh.
- Không...!không cần đâu.
Để sáng mai đi, giờ anh không đủ sức để làm.
Nhìn dáng ve mệt mỏi của Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân không đòi hỏi thêm mà gật đầu đống ý.
Hắn vội vàng bế cô ngồi xuống xe lắn rồi rời khỏi phòng sách.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Lương Tú Trân vẫn còn đang say giấc trên giường, Chu Đức Tấn đã tỉnh giấc một mình trở lại phòng làm việc cẩn thận cất những giấy tờ quan trọng.
Cầm tập hồ sơ của Cố Huyền Thanh trên tay, Chu Đức Tấn tự hỏi nếu Lương Tú Trân biết được sự thật này, cô sẽ hận hắn đến mức nào.
Những thứ này tốt nhất không nên tồn tại.
Sau khi giải quyết xong tập hồ sơ, Chu Đức Tấn lên trên lầu chuẩn bị vài thứ để đưa Lương Tú Trân đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Bước vào trong phòng, Chu Đức Tấn thấy Lương Tú Trân đã tỉnh không những thế cô còn mặc xong quần áo.
Chu Đức Tấn lại gần chỗ Lương Tú Trân cười hỏi.
- Em chuẩn bị xong rồi sao?
- Vâng, chúng ta đi được rồi.
Chu Đức Tấn gật đầu đẩy xe cho Lương Tú Trân.
Hai người rời khỏi Chu gia đến cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Mọi thủ tục, giấy tờ cùng với mấy thứ liên quan khác khiến thời gian kéo dài đến gần trưa mới hoàn thành.
Bây giờ chỉ cần sự chấp nhận của toà án, hai người chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Rời khỏi cục dân chính đã là giờ cơm trưa, Chu Đức Tấn lái xe đưa Lương Tú Trân đến nhà hàng gần đó nghỉ ngơi dùng cơm rồi mới trở về nhà.
Hai người vào trong nhà hàng, vừa chọn món xong thì Chu Đức Tấn có điện thoại phải ra ngoài nghe nên chỉ có Lương Tú Trân ngồi lại một mình.
Trong lúc chờ đợi, Lương Tú Trân nhìn xung quanh nhà hàng một lượt.
Từ cách sắp xếp đến trang trí rất thuận mắt hơn nữa cô cũng thích phong cách ở đây.
Lâu lắm rồi mới được ra ăn ở bên ngoài, Lương Tú Trân cảm thấy có chút thích thú.
Ngồi mãi một lúc cũng thấy chán, Lương Tú Trân nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài chẳng hiểu Chu Đức Tấn có chuyện gì mà nghe điện thoại lâu như vậy.
Đồ ăn trên bàn đã mang lên gần hết nhưng người thì vẫn không thấy đâu.
- Tú Trân!
Đột nhiên, bên tai Lương Tú Trân vang lên một giọng nói quen thuộc của một người đàn ông.
Cô vội quay sang bên cạnh liền phát hiện Dương Hoàng Quân cũng có mặt trong nhà hàng này.
Lương Tú Trân tròn xoe mắt nhìn anh, sự gượng gạo khiến khuôn mặt trở nên cơ cứng, miệng lưỡi cũng không thể mở lời.
Phải mất đến vài giây sau khi lấy được bình tĩnh, cô mới lên tiếng.
- Anh Quân, trùng hợp quá lại gặp anh ở đây.
Anh đi cùng với ai sao?
- Anh đi cùng một vài người bạn thôi.
Còn em, em đi cùng ai?
- Em đi với Đức Tấn!
- Là người hôm trước ở bệnh viện tự xưng là chồng của em?
Dương Hoàng Quân vừa dứt lời, Lương Tú Trân liền lắc đầu chỉnh sửa lại.
- Không phải tự xưng! Đức Tấn thực sự là chồng của em.
Hai bọn em vừa mới đi đăng ký kết hôn về nên mới ghé qua đây dùng cơm.
Dương Hoàng Quân gật đầu như hiểu ý nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mới mấy ngày trước anh còn nghĩ vì Lương Tú Trân không muốn làm vợ anh nên mới nhờ người khác giả làm chồng mình.
Thật không ngờ đó lại là sự thật.
Người con gái mà anh vẫn luôn chờ đợi bây giờ đã trở thành vợ của người khác.
Dương Hoàng Quân tự trách bản thân, nếu năm đó anh không sang nước ngoài thì mọi chuyện đã khác.
Lương Tú Trân cũng sẽ không có tình cảm với người khác.
Thấy Dương Hoàng Quân cứ đứng im một chỗ không nói câu nào.
Lương Tú Trân chạm nhẹ vào tay anh ra hiệu.
- Anh Quân, anh không sao đấy chứ? Trong người anh không khỏe à?
Bị tác động, Dương Hoàng Quân giật mình vội thu lại dáng vẻ lơ đễnh.
Anh nhìn cô cười lấy lệ, nói.
- Tú Trân! Vậy là em không giữ lời hứa với anh rồi.
Em định trở thành kẻ thất hứa sao?
- Anh Quân, em nghĩ anh nên quên lời hứa trước kia đi.
Người em yêu không phải là anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...