“Ba mẹ nào dám đắc tội với bà ấy…”
Bọn họ hợp tác với Đông Tinh là trèo cao, cư xử với bà lớn này, dù tuổi nhỏ hơn ông bà, ông bà cũng vô cùng cẩn thận, không dám làm phật ý. Có lẽ chính vì là người dưới nên mới trở thành người chịu tội thay.
Giang Nhiễm đau đầu, xoa ấn đường: “Con tìm bà ta nói chuyện.”
Giang Nhiễm cầm điện thoại, điều chỉnh lại cảm xúc, ấn số của Trần Tư Vận.
Trần Tư Vận nhận máy: “Tiểu Nhiễm sao? Có chuyện gì thế?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng bà ta lại chẳng kinh ngạc chút nào, hình như đây là chuyện trong dự kiến của bà ta.
Giang Nhiễm ôn nhu dò hỏi: “Dì ạ, dì có rảnh không ạ?
Trần Tư vận cười đáp: “Hiếm khi con dâu chủ động hẹn gặp, bận đến mấy cũng phải đến chứ.”
“Vậy con tìm chỗ gần dì, quán trà lần trước được không ạ?”
“Được.”
Giang Nhiễm không muốn gặp ở công ty, Trần Tư Vận cũng vậy.
Hai người hẹn thời gian, địa điểm.
Giang Nhiễm bỏ điện thoại xuống, ba mẹ cô lo lắng hỏi: “Thế nào rồi con?”
Giang Nhiễm cười ảm đạm: “Tới mức này rồi, tất nhiên là có gì nói đó thôi ạ.”
Giang Nhiễm ôm tay mẹ, trấn an: “Ba mẹ đừng lo lắng quá, thật ra bà ta không nhất thiết phải khó khăn với ba mẹ. Để con đi nói chuyện, hiểu rõ ngọn ngành. Hơn nữa, muốn đưa ba mẹ của con dâu mình vào ăn cơm tù thì cũng phải hỏi xem con trai bà ta có đồng ý không đã.”
Lúc Giang Nhiễm đến quán trà, Trần Tư Vận đã tới đó trước.
Trên bàn đặt không ít tài liệu.
Trần Tư Vận không nhanh không chậm rót trà, thấy Giang Nhiễm đến, cười nói: “Ngồi đi.”
Giang Nhiễm ngồi xuống trước mặt bà ta, lười diễn trò, thẳng thắn nhìn bà ta: ”Dì à, ba mẹ con lớn tuổi rồi, cũng không phải ông to bà lớn gì, họ không thể chịu sức ép quá lớn.”
Trần Tư Vận cười nói: ”Tiểu Nhiễm, dì thấy con là người thông minh, nên dì mới đồng ý tới đây trò chuyện với con.”
Giang Nhiễm lạnh lùng: “Dì nói quá rồi. Con không thông minh, thậm chí còn có phần ngu dốt nữa. Vậy nên, con mong dì nói rõ.”
Trần Tư Vận nhìn sang chồng tài liệu bên cạnh, nói: “Con có thể xem chúng trước.”
Giang Nhiễm nhìn lướt qua chúng rồi thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Con nghĩ đây là chứng cứ ba con lợi dụng chức vụ chiếm tài sản.”
Trần Tư Vận quan sát vẻ mặt của Gianh Nhiễm: “Con rất bình tĩnh.”
Giang Nhiễm nói: “Nếu dì đã chuẩn bị cho con xem, đây hẳn là tài liệu vô cùng xác thực. Con cần gì tự tìm ngột ngạt cho mình.”
Nếu còn một chút may mắn, ba mẹ cô cũng không buồn bã, mờ mịt gọi cô về gấp như thế.
Chẳng qua Trần Tư Vận muốn cô tìm bà ta thôi.
Giang Nhiễm nhìn Trần Tư Vận: “Dì cứ nói thẳng, mục đích của dì là gì?”
Trần Tư vận ôn hòa: “Tiểu Nhiễm, dì thực sự thích con, ba mẹ con cũng không tệ. Là dì có lỗi khi làm khó dễ người nhà con.”
Giang Nhiễm im lặng nhìn bà ta, chờ câu tiếp theo.
Trần Tư Vận tiếp lời: “Nhưng chồng con, Tiêu Mộ Viễn, nó quá mạnh.”
Giang Nhiễm: ….
Đến đây, cô cảm thấy chuyện này nhất định liên quan tới Tiêu Mộ Viễn.
Cô không đáng là nguyên nhân, cha mẹ cô lại càng không phải, căn bản Trần Tư Vận không để họ vào mắt. Người đáng để bà ta tính toán trăm phương nghìn kế, là Tiêu Mộ Viễn.
“Thật ra dì thấy, nó và Mộc Thành ngang tài ngang sức ở công ty, cùng phấn đấu vì Đông Tinh. Nhưng mấy năm nay, tác phong và thế lực của nó càng lúc càng lớn, càng ngày càng bá đạo, không để chỗ cho người khác sống. Về phần em trai nó, sợ rằng sau khi nó nắm quyền ở Đông Tinh, nó sẽ tống em trai nó ra nước ngoài.” Vẻ mặt Trần Tư Vận càng lúc càng nghiêm trọng.
Giang Nhiễm nhìn bà ta, có chút không kiên nhẫn: “Vậy dì muốn tôi làm gì?”
“Ly hôn với Tiêu Mộ Viễn.” Trần Tư vận dứt khoát.
Giang Nhiễm ngẩn người, yêu cầu này nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô tiêu hóa thông tin trong chốc lát, nhịn nụ cười hoang đường nói: Vì sao? Bà thấy ly hôn có ảnh hưởng gì tới anh ấy không?”
Trần Tư Vận nói rõ: “Có, ảnh hưởng tới di chúc phân chia tài sản của ông nội.”
Giang Nhiễm: ”….”
Trần Tư Vận: “Di chúc bây giờ cực kì quan trọng.”
Nếu hai người họ vẫn ở bên nhau, thậm chí sinh con trước khi ông nội qua đời, không cần nói cũng biết, Tiêu Mộ Viễn là đích tôn, được yêu thương, chắc chắn là người đạt được lợi ích lớn nhất.
Nếu hai người họ ly hôn, đứa bé sẽ không được sinh ra, hơn nữa với độ yêu thích Giang Nhiễm của ông nội, chắc chắn sẽ bất mãn với việc Tiêu Mộ Viễn ly hôn. Không chỉ có vậy, đám cổ đông ở công ty cũng giảm bớt sự tin tưởng vào Tiêu Mộ Viễn, chắc chắn thế lực của anh sẽ giảm sút.
Đương nhiên, với tình yêu của anh với Giang Nhiễm, việc này cũng giáng một đòn nặng nề với anh. Ai biết anh sẽ làm chuyện hoang đường gì nữa.
Trần Tư Vận không nói rõ, nhưng Giang Nhiễm đoán được đại khái.
Không có người làm ông nào trước khi ra đi lại muốn thấy cháu trai ly hôn….
Ý của bà ta là khiến ông nội khó chịu, cũng là bôi xấu Tiêu Mộ Viễn.
Trần Tư Vận mỉm cười nhìn cô: “Con thấy ông chồng mới cưới một năm đáng giá hay cha mẹ nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm đáng giá hơn?
Giang Nhiễm: “…”
Trần Tư Vận: “Con ly hôn, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến tài sản của Mộ Viễn.”
Bà ta cười, không giận mà uy: “Nhưng con thấy đấy, chỉ bằng từng này chứng cứ, dù sao Tiêu Mộ Viễn không có cách cứu ba mẹ con.”
Thật ra từ lúc đầu, bà ta đã muốn mượn sức đứa con dâu này, để nó trở thành người của bà. Dù sao mối hôn sự này là do bà thúc đẩy.
Bà không ngờ rằng, cô gái nhỏ tuổi này dầu muối đều không ăn. Dù bà ta có tặng trang sức quý báu thế nào cũng không quyến rũ được, dù qua lại thân thiết, bọn họ vẫn tách biệt với bà ta. Một chuyện bà ta không ngờ tới nữa là, Tiêu Mộ Viễn lại yêu thương, chiều chuộng cô như vợ thật.
Có chồng làm chỗ dựa, cô không để bà ta trong mắt. Kết hôn hơn một năm, mỗi lần cô đến nhà họ Tiêu cũng là đi cùng Tiêu Mộ Viễn.
Hiện giờ, cô là ngôi sao chạm tay là bỏng, tuy mới có một bộ phim, nhưng chắc chắn sẽ càng ngày càng nổi tiếng…. Hơn nữa, cô còn có tình yêu thương của ông nội… Trần Tư Vận càng nghĩ càng đau đầu. Lúc đầu, bà ta tính toán tìm một người phụ nữ nhà nghèo cho Tiêu Mộ Viễn, bây giờ lại thành tang vây cánh cho anh.
GIang Nhiễm trầm mặc một lát: “Dù sao đây cũng là chuyện lớn, có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ không?”
“Chuyện để càng lâu càng phiền, dì hi vọng con có thể suy nghĩ trong một tuần.”
“Được, một tuần sau tôi cho bà kết quả.”
Trên đường về nhà, tâm tình Giang Nhiễm rối bời vô cùng.
Về đến biệt thự, cô đến sân nhà rộng thênh thang, ngồi trên ghế bình thường anh thích nhất.
Mẹ cô gọi đến, Giang Nhiễm do dự một chút, vẫn nhấc máy.
Dương Dung lo lắng hỏi: “Tiểu Nhiễm, con nói chuyên với bà ta thế nào rồi?”
Giang Nhiễm thở dài một tiếng: “Mục đích của bà ta không liên quan đến nhà chúng ta. Chúng ta chỉ là bia đỡ đạn thôi ạ.”
Dương Dung truy hỏi: “Vậy bà ta muốn gì?”
Giang Nhiễm: “Muốn con ly hôn.”
“Hả…” Dương Dung ngây ngẩn.
“Bà ta sợ con sinh con cho Mộ Viễn, ông nội sẽ cho Mộ Viễn càng nhiều tài sản.” Giang Nhiễm cười trào phúng: “Có lẽ, cũng sợ con có lợi nữa.”
Tuy Trần Tư Vận chưa nói điều này, nhưng cô ngẫm lại một chút, là cháu dâu, ông nội sẽ không bạc đãi cô.
Nhưng nếu ly hôn rồi, cô sẽ không còn chút quan hệ nào với nhà họ Tiêu.
Dương Dung: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Giang Nhiễm: “Ngày mai con nghỉ một ngày, đến công ty một chút để hiểu chút chuyện.”
Dương Dung thở dài một tiếng: “Là ba mẹ vô dụng, làm khổ con.”
Thực sự không nghĩ tới, sau khi con gái kết hôn lại xảy ra nhiều chuyện thế này.
Giang Nhiễm: “Mẹ, mẹ nói gì thế, ba mẹ sinh con, nuôi lớn con…”
Giang Nhiễm đang nói thì nghe tiếng động phía cửa, Tiêu Mộ Viễn đã về.
Cô nói với mẹ: “Con còn có việc, khi khác lại nói chuyện với mẹ, ba mẹ đừng lo lắng quá.”
Cúp máy xong, Giang Nhiễm đứng dậy, đi vào trong nhà.
Tiêu Mộ Viễn đến trước mặt cô, như thường lệ, ôm hôn cô.
Tiêu Mộ Viễn: “Hôm nay em không có lịch diễn đêm à?”
Giang Nhiễm lắc đầu: “Nếu có lịch diễn, sao em ở nhà giờ này được.”
Giang Nhiễm ôm thắt lưng Tiêu Mộ Viễn, làm nũng với anh: “Chồng ơi, hôm nay anh làm bữa tối cho em được không?”
“Được” Tiêu Mộ Viễn gật đầu ngay lập tức.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm Giang Nhiễm: “Nhưng mà, em phải cho anh ăn no trước, rồi anh làm bữa tối cho em được không?”
Cô thấy nụ cười xấu xa trên mặt anh, chợt hiểu ra….
Sau khi đổ mồ hôi, anh ôm cô cùng tắm.
Hai người tựa vào bồn tắm lớn, cùng nhau hút một điếu thuốc.
Giang Nhiễm nằm trong ngực Tiêu Mộ Viễn thoải mái mà thở dài.
Cảm giác sung sướng, hạnh phúc, thỏa mãn như vậy, có lẽ trên đời này chỉ anh mới cho cô được.
Giang Nhiễm hỏi anh: “Sau này anh muốn thế nào? Có suy nghĩ gì về tương lai không?”
Tiêu Mộ Viễn hỏi lại: “Em thì sao?”
“Em muốn quay bộ phim mà em yêu thích, sau này đi vòng quanh thế giới, mỗi nơi chụp một vài tấm ảnh, chụp đến khi không đi được mới thôi.” Giang Nhiễm quay lại, hôn lên mặt anh một cái: “Tuần trăng mật lần trước, em rất thích.”
Hai má Tiêu Mộ Viễn cảm nhận được sự mềm mại, xuyên qua da thịt, chạm thẳng đến trái tim.
Anh cười, nói: “Sau này về hưu, cùng em đi vòng quanh thế giới, thành người chụp ảnh cho em.”
Giang Nhiễm cười nói: “Sao anh chẳng nghĩ đến thời gian bước lên đỉnh cao huy hoàng gì cả, lại còn nói đến lúc về hưu?”
Tiêu Mộ Viễn ôm Giang Nhiễm, trầm giọng: “Em sinh cho anh một đứa con, sau này anh sẽ không ngừng cố gắng vì con.”
Trước đây, anh cho rằng, cả cuộc đời anh sẽ dành trọn cho sự nghiệp. Nhưng sau khi có cô, anh dần dần thay đổi, nhân sinh còn có rất nhiều chuyện đáng thử nghiệm. Dù sao, không phải chỉ có sự nghiệp đáng để ký thác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...