Giang Nhiễm sững sờ nhìn ánh mắt kiêu ngạo của Tiêu Mộ Viễn, đột nhiên nhấc chân, đạp anh một phát.
Tiêu Mộ Viễn không kịp phòng ngừa, vốn dĩ vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào, không hiểu sao lại xảy ra bạo lực. Anh vội lui về sau hai bước, khó hiểu hỏi:
“Sao em đá anh?”
Giang Nhiễm trợn mắt trừng anh, xoay người rời đi.
“Giang Nhiễm! Em đứng lại cho anh!” Từ đằng sau vang lên giọng nói âm trầm của Tiêu Mộ Viễn.
Cô vẫn hờ hững bước đi.
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn càng thêm khó coi: “Anh nói em đứng lại, em có nghe không!”
“Giang Nhiễm!”
“Đứng lại!”
Mặc cho tổng tài bá đạo đang tức giận ở phía sau, Giang Nhiễm vẫn bỏ đi.
Tiêu Mộ Viễn nhìn bóng dáng cao gầy, mảnh khảnh kia, hận không thể bóp nát cô.
Tiêu Mộ Viễn bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm bị bắt dừng, bàn tay cầm kem bị nắm lấy, trong miệng vẫn còn đang nhai.
Giang Nhiễm nhìn anh, nuốt miếng kem xuống, liếm liếm môi, lười nhác hỏi: “Chuyện gì?”
Mắt Tiêu Mộ Viễn tối lại, đỡ lấy cổ cô, cúi đầu, liếm giọt kem còn vương trên môi cô, thuận thế thâm nhập vào trong, tham lam đòi lấy.
Đến khi anh buông ra, cô đã sớm quên mất lý do mình tức giận, chỉ còn biết vội vàng hít thở.
Ngón tay anh chạm vào gò má nóng bỏng của cô, nhẹ nhàng mơn trớn, mỉm cười nói:
“Tiêu phu nhân, anh cực khổ đi mua kem cho em mà em lại ăn một mình như vậy sao?”
“Đáng ghét!” Giang Nhiễm hừ lạnh, xoay người đi trước.
Tiêu Mộ Viễn không đứng nhìn nữa, đuổi theo. Anh khoác tay lên vai cô, cùng nhau bước đi.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh rũ mắt ngắm nhìn người con gái đi cạnh mình.
Cái mũi nhỏ nhỏ kia nhìn thế nào cũng thấy đẹp, ánh nắng vàng xuyên qua hàng mi cong cong như đang khiêu vũ.
Anh bất giác mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh lại làm sao nữa……” Giọng của Giang Nhiễm tràn đầy bất đắc dĩ.
“Anh muốn ăn một miếng.” Anh cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói.
Giang Nhiễm thế mà lại nghe ra ý làm nũng trong đấy.
“Bên kia có cửa hàng bán kem kìa, anh đi mua đi.”
“Anh muốn ăn cái của em cơ.” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn vành tai cô.
“Anh thật phiền mà……” Giang Nhiễm muốn tránh nhưng không được, bị anh liếm khiến cho cả người đều tê dại.
Giang Nhiễm nhận thua, đưa kem đến bên miệng Tiêu Mộ Viễn.
Tiêu Mộ Viễn há mồm cắn một miếng, Giang Nhiễm không nhịn được nói: “Đường đường là một người đàn ông trưởng thành mà lại thích ăn đồ ngọt!”
“Phu xướng phụ tùy thôi.” Tiêu Mộ Viễn không để bụng chút nào. Chỉ là vị kem đang tan trong miệng kia không thể nào ngọt bằng môi cô.
Hai người rảo bước chậm rãi, anh một ngụm, em một ngụm ăn hết cây kem.
Dù trên mặt Giang Nhiễm mang theo biểu tình ghét bỏ, nhưng lại không thể rời mắt nhìn anh cúi đầu ăn kem.
Anh bây giờ đáng yêu hơn nhiều so với bộ dạng kiêu căng thường ngày.
Giang Nhiễm dựa vào vai Tiêu Mộ Viễn, hưởng thụ không gian tĩnh lặng, yên bình này.
Khoảnh khắc đáng giá nhất của tuần trăng mật chính là giây phút hai người tĩnh lặng ngồi bên nhau như thế này.
Mỗi khoảnh khắc ngọt ngào cùng đối phương, đều được họ lưu giữ ở trong đầu, cả đời cũng không quên được.
Trở về sau chuyến du lịch mười ngày, Giang Nhiễm bắt đầu chuẩn bị kịch bản làm phim mới.
Cô vẫn luôn muốn quay một tác phẩm của tác giả mà mình rất thích nhưng lại lo thể loại này sẽ kén người xem, làm ảnh hưởng đến việc bán vé.
Đêm khuya, sau khi tiến hành cùng Tiêu Mộ Viễn giao lưu thân thể, Tiêu Mộ Viễn ôm cô vào lòng, xoa đầu hỏi: “Dạo này em suy nghĩ gì vậy?”
“Hả? Là sao cơ?”
“Em có chuyện phiền lòng.” Tiêu Mộ Viễn khẳng định.
Mặt dù cô ở trước mặt anh luôn mang bộ dáng cợt nhả, vui đùa nhưng khi cô nghiêm túc làm việc gì đó, cô sẽ có biểu cảm như này.
“Cũng không phải gặp rắc rối chỉ…… Chỉ là….” Giang Nhiễm vốn dĩ cũng không định nói nhưng nếu anh đã hỏi thì cô cũng không giấu diếm gì: “Em muốn quay một bộ phim.”
“Nhưng khả năng cao là không phù hợp với thị trường.” Tiêu Mộ Viễn tiếp lời.
“Anh đã biết thì còn hỏi em làm gì nữa.” Giang Nhiễm có chút giận dỗi.
Tiêu Mộ Viễn cười cười: “Anh đâu có bị ngốc. Ngoài chuyện này ra thì em còn rối rắm chuyện gì được nữa.”
Không biết từ khi nào, cô rất thích động tay động chân với anh. Ban đầu anh cũng có tức giận, phản kháng nhưng bây giờ thì quen rồi, thậm chí còn vui vẻ tiếp nhận nó.
Giang Nhiễm than thở: “Vậy nên em rất phiền lòng a. Em không muốn dùng tiền để mua tình cảm.”
Tiêu Mộ Viễn nâng người lên, nhéo nhéo cằm cô, nói: “Nếu không ai đầu tư thì chúng ta tự bỏ tiền ra quay.”
“…… Hả?” Giang Nhiễm có chút ngơ ngác.
“Em có một người chồng giàu có chống lưng mà. Sợ gì hả?”
“……” Giang Nhiễm nhìn anh, chớp chớp mắt.
Tiêu Mộ Viễn bình thản nói: “Cứ quay đi. Lỗ thì anh chịu.”
Tiêu Mộ Viễn nằm xuống, hai tay gối ra sau đầu, bình đạm nói: “Nếu ngay cả sở thích của vợ mình mà cũng không đáp ứng được thì dù có kiếm được nhiều tiền như thế nào cũng chỉ là một tên đàn ông vô dụng.”
Thấy anh tỏ vẻ như đây là một điều đương nhiên khiến cho cô không khỏi thấy xúc động.
Cô nghiêng người, nằm sát vào Tiêu Mộ Viễn, ôm lấy eo anh: “Ông xã, anh thật là đẹp trai!!!”
Tiêu Mộ Viễn nhắm mắt dưỡng thần, vờ như đã ngủ.
“Chồng à, anh thật là thương em mà. Hào phóng giống như kim chủ đối đãi với nhân tình vậy!”
Tiêu Mộ Viễn mở mắt ra, quỷ dị nhìn cô.
“Em thật cảm động mà……”
“Khoan đã.” Tiêu Mộ Viễn ngắt lời.
Giang Nhiễm ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vã sửa lời: “Em thật hạnh phúc khi được gả vào hào môn. Chồng đối với em thật tốt. Em muốn hát cho anh nghe bài “Cảm ơn”.”
Tiêu Mộ Viễn nhắm mắt lại, cười nhạo đáp: “Không cần đâu. Em chỉ cần an phận là anh đã đội ơn em rồi.”
Giang Nhiễm nhướn người lên, chụt một cái, hôn lên má anh: “Chồng à, thích anh quá đi.”
Tiêu Mộ Viễn cố gắng ổn định trái tim đang kịch liệt nhảy lên của mình, chậm rãi hít sâu một hơi.
Một lúc lâu sau, anh khàn khàn cất tiếng: “Ngủ.”
“Ừ ừ……” Vẻ mặt Giang Nhiễm hạnh phúc dựa sát vào anh.
Có Tiêu Mộ Viễn chống lưng, Giang Nhiễm vội vã chuẩn bị. Cô mời đến hai biên kịch, cùng nhau thảo luận, sửa chữa kịch bản.
Không lâu sau, Đông Ảnh báo tin cho Giang Nhiễm là phim sẽ chiếu vào dịp Tết Nguyên Đán.
Giang Nhiễm thương lượng: “Có thể đổi ngày không? Tôi muốn chiếu vào Tết Âm lịch.”
“Đạo diễn Giang, đã kín tiết mục vào Tết Âm Lịch rồi. Hơn nữa, khi ấy sẽ có rất nhiều phim, chương trình nổi tiếng được chiếu, chúng ta là người mới, không đấu nổi đâu.”
“Không còn biện pháp khác sao?” Giang Nhiễm vẫn còn nhớ rõ những ngày thơ bé, cứ đến dịp Tết Âm Lịch là lại háo hức cùng ba mẹ xem tivi.
“Thật sự không có biện pháp! Lần chiếu ở Tết Nguyên Đán này chúng tôi khó khăn lắm mới dành được.”
Giang Nhiễm than nhẹ một tiếng, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu hiện thực này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...