Giang Nhiễm giơ tay đặt lên vai anh, cằm đặt trên mu bàn tay, cười nói: “Không bằng nói một chút xem, sao anh đột nhiên lại nghĩ thông suốt, đồng ý cho em được hời vậy?”
Tiêu Mộ Viễn híp mắt nhìn cô, thấy cô mỉm cười dương dương đắc ý thì trong lòng rất khó chịu.
Tối qua bị giội một chậu nước lạnh, khiến thân thể anh bị tổn thương, anh còn chưa tính sổ với cô mà cô đã chạy đến chọc ghẹo anh rồi.
Tiêu Mộ Viễn lấy tay Giang Nhiễm xuống, giả vờ khinh thường, ngữ khí lười biếng: “Cho em được hời, còn tốt hơn cho những người khác.”
Giang Nhiễm: “…..??”
Tiêu Mộ Viễn: “Dù sao em mới là người phụ nữ anh cưới về mà.”
Giang Nhiễm điều chỉnh sắc mặt, cười ha ha: “Nói có lý, vậy em chúc mừng anh đã nghĩ thông suốt nhé.”
“Quan trọng là,” Cô tiến đến bên tai anh, hạ thấp giọng, “Tuyệt đối không được để những người phụ nữ khác được hời nha!”
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn sa sầm. Cô nghĩ anh là loại người gì chứ?
Nếu như anh muốn tìm phụ nữ, thì với nhiều năm độc thân như vậy cũng đủ để dẫm lên vô số con thuyền rồi.
Đến thôn, Giang Nhiễm và mọi người toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.
Hôm nay là ngày cuối cùng, chỉ còn dư lại mấy cảnh quay cuộc sống là xong.
Giang Nhiễm khích lệ mọi người: “Khi trở về sẽ tổ chức tiệc đóng máy, mọi người cố lên nào, dù đã sắp kết thúc thì cũng đừng nên buông thả nhé.”
Tiêu Mộ Viễn và trợ lý Tưởng đi dạo loanh quanh ở gần đó. Trợ lý Tưởng nhạy cảm phát hiện, trạng thái tinh thần của Tiêu tổng đã thay đổi.
Sáng sớm nay, không khí quanh người anh cực kỳ thấp, mặt tối sầm, hoàn toàn là bộ dáng cả thế giới tốt nhất đừng chọc tới anh.
Thế mà hiện giờ lại ôn hòa hơn nhiều, giữa mi tâm không còn sự sắc bén, vẻ mặt cũng không còn lạnh nhạt, cứng ngắc, vừa nhìn đã biết là tâm trạng đang rất tốt.
Trợ lý Tưởng cảm thấy Tiêu tổng đúng là lòng dạ đàn ông, mò kim đáy biển.
Nhìn không thấu, còn có muôn vàn biến chuyển.
Đi tới chỗ không người, Tiêu Mộ Viễn nhìn đỉnh núi xanh ở đằng xa, đột nhiên hỏi trợ lý Tưởng: “Cậu có tài nguyên nào không?”
Trợ lý Tưởng ngẩn người, đáp: “Có. Tiêu tổng cần loại nào? Nhật? Hàn? Hay là Mỹ? Hoặc hàng nội? Có nhãn hiệu hay là không?”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Anh cảm thấy mình không có kinh nghiệm, tối qua không được thuận lợi, với nhu cầu của bản thân, anh cảm thấy nên học hỏi một chút.
Nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại hỏi ra miệng vấn đề này, đã vậy trợ lý chỉ cần một giây đã hiểu khiến anh cảm thấy rất lúng túng.
Tiêu Mộ Viễn trầm mặt: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Trợ lý Tưởng bị hỏi đến bối rối: “Tôi… tôi nói là… tài nguyên…”
“Tôi hỏi cậu có biết nguồn tài nguyên nào ở đây không!”
“Không… không có…” Trợ lý Tưởng gần như muốn quỳ xuống.
Đây là lần đầu tiên anh ta tới nơi quỷ quái này, làm sao có tài nguyên gì đó chứ.
Nhưng một người đàn ông độc thân như anh ta thì tài nguyên ở phương diện nào đó lại có rất nhiều. [*]
[*] Có thể bạn chưa biết: “tài nguyên” thường có nghĩa là một cá thể hoặc một tổ chức, đồ vật nào đó, thường được dùng đến nhiều trong thương trường,giới giải trí (vd: một người đại diện có nhiều tài nguyên trong tay nghĩa là có quan hệ rộng), vv. Nhưng “tài nguyên” trong câu của hai anh này lại là những thứ gì đó mà chắc ai cũng biết đấy =)))
Tiêu Mộ Viễn không nói một lời, nhấc bước đi về phía trước.
Trợ lý Tưởng đi theo phía sau, tự thấy hổ thẹn, sâu sắc tự kiểm điểm bản thân.
Kế hoạch ban đầu của Tiêu Mộ Viễn là đợi trong thôn đến khi nào cô kết thúc công việc thì cùng nhau trở về.
Nhưng không ngờ kế hoạch lại bất ngờ thay đổi.
Công ty có việc gấp, lại đúng ngay hạng mục anh đang xử lý, người quản lý hạng mục đó chỉ đồng ý tiếp anh, nên buộc anh phải đích thân ra mặt.
Nhân lúc nghỉ ngơi, anh dắt Giang Nhiễm sang một bên: “Anh có chút chuyện, phải đi trước.”
Giang Nhiễm hơi sửng sốt, gật đầu: “À, được.”
Một chút không nỡ trong lòng bị cô áp xuống, cô nắm tay anh, nhón chân, hôn lên môi anh: “Gặp lại sau nhé.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn xung quanh một vòng, khi thấy bốn bề vắng lặng, anh giữ chặt cổ cô, cúi đầu, chặn môi cô, thăm dò từng chút một.
Chỉ có hôn như vậy mới có thể làm cho anh thỏa mãn…
Cuối cùng, anh mới buông Giang Nhiễm đang đỏ mặt thở dốc ra, khàn giọng cười khẽ: “Anh không thích kiểu chuồn chuồn lướt nước.”
Một lát sau, Tiêu Mộ Viễn lại gọi Trương Chương tới: “Những thôn dân gây chuyện tối hôm qua, không được lơ là cảnh giác.”
“Tôi hiểu rồi.” Trương Chương liên tục gật đầu.
“Chú ý vấn đề an toàn của Giang đạo, không được để cô ấy đi đâu một mình.”
“Ồ… vâng, vâng.” Trương Chương lại gật đầu lần nữa.
Sau khi Tiêu Mộ Viễn dẫn theo trợ lý Tưởng rời khỏi đoàn phim, còn đến đồn cảnh sát trên trấn một chuyến.
Mãi đến khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, anh mới yên tâm rời đi.
Buổi trưa, lúc cả đoàn phim ăn cơm với nhau, Trương Chương thở dài nói với Giang Nhiễm: “Đạo Nhi, Tiêu tổng đúng là người nghiêm túc, cẩn thận, che chở cho em rất nhiều.”
Giang Nhiễm hỏi anh ấy: “Sao thế? Tại sao lại nói vậy?”
“Trước khi đi cứ dặn đi dặn lại anh phải chú ý an toàn của em, sợ mấy người tối qua đến tìm em gây phiền phức.”
“…..” Giang Nhiễm run lên, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi.
Công việc buổi chiều vẫn tiếp tục.
Trương Chương: “Cắt!”
Cảnh quay cuối cùng kết thúc, tất cả mọi người đều cất tiếng hoan hô.
Các cảnh quay ngoại cảnh ở nơi này đều đã hoàn thành.
Trong khi mọi người vui vẻ dọn dẹp đồ đạc, thì những diễn viên nhí đóng vai quần chúng kia lưu luyến không rời.
Dương Nam kéo tay áo Giang Nhiễm, hỏi: “Chị ơi, khi nào mới thể xem phim ạ?”
Giang Nhiễm suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như mọi việc thuận lợi thì chắc là… khoảng cuối năm.”
“Có thể chiếu phim vào dịp Tết không ạ?” Một đứa trẻ khác hỏi, ánh mắt to sáng lấp lánh tràn đầy chờ mong, “Vào dịp Tết bố mẹ sẽ về, như vậy thì có thể dẫn em đến rạp chiếu phim trên trấn rồi.”
“Tớ sẽ bảo bố dắt đi rạp chiếu phim lớn nhất trên thành phố để xem!” Một đứa nhỏ khác hưng phấn nói.
Giang Nhiễm cười gật đầu: “Ừ, vậy chị sẽ cố gắng để phim có thể chiếu vào dịp Tết nhé!”
Vì những đứa trẻ chỉ có vào dịp lễ Tết mới có thể đi xem phim cùng người nhà, cô sẽ cố gắng.
Ánh mắt Giang Nhiễm lướt qua, chợt nhìn thấy một cô bé đang cúi đầu dụi mắt bên ngoài đám đông. Cô đi đến, ngồi xổm xuống, hỏi: “Tiểu Nguyệt, sao thế?”
Bé gái dụi đôi mắt ửng hồng, nói: “Mẹ đã đi vào lúc em hai tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa về… Nếu mẹ nhìn thấy em ở trên phim, có khi nào sẽ nhớ ra em rồi quay về gặp em không?”
Giang Nhiễm nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Bé gái đã tám tuổi, nếu như mẹ của bé sáu năm trước đã đi rồi, thì chỉ sợ bây giờ cũng chẳng biết dáng vẻ cô bé ra sao.
Nhưng cô lại không nhẫn tâm dập tắt niềm hi vọng của bé.
Cô xoa đầu bé gái, dịu dàng bảo: “Mẹ nhất định sẽ nhớ ra em.”
Sau khi đoàn phim thu xếp xong, Giang Nhiễm cùng mọi người nói lời tạm biệt.
Dương Nam lưu luyến không rời kéo tay cô: “Chị ơi, sau này em muốn thi vào Học viện Điện ảnh! Em sẽ đến thành phố C tìm chị, có được không ạ?”
“Được chứ! Cố lên nhé!” Giang Nhiễm khích lệ cậu.
Năm nay Dương Nam 13 tuổi, mặt mày đã có nét tuấn tú. Có điều kiện cơ bản này, chỉ cần sau này không lầm đường lạc lối, khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một soái ca. Hơn nữa năng lực biểu hiện trước ống kính của cậu không tồi, là một hạt giống tốt.
Đoàn phim rời đi dưới ánh mắt dõi theo của mọi người.
Mọi người lên xe, đi thẳng lên thị trấn.
Lộ trình mất mấy tiếng đồng hồ, nhưng vì nhắm mắt nghỉ ngơi nên trôi qua rất nhanh.
Thời điểm đến khách sạn trên thị trấn, trời đã tối lại rồi.
Giang Nhiễm ăn tối với mọi người xong mới về phòng nghỉ ngơi.
Lúc trước vẫn luôn bận rộn, nỗi căng thẳng và mệt mỏi khiến cô không rảnh bận tâm đến những chuyện khác.
Hiện giờ trời tối, lòng người yên tĩnh, một mình ở trong phòng, mới đột nhiên cảm thấy
Giang Nhiễm tắm rửa sạch sẽ, thay váy ngủ đi ra ngoài, ánh mắt nhìn quanh phòng một lượt rồi nở nụ cười giễu.
Căn phòng có giường đôi thuộc khách sạn bốn sao, hoàn cảnh không tồi.
Nhưng người lại không có ở đây…
Giang Nhiễm nằm trên giường một lúc, không hề buồn ngủ, dứt khoát đứng dậy ngồi vào bàn, mở máy tính làm việc.
Công việc của những người khác trên cơ bản đã xog, nhưng công việc hậu kỳ của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Những việc như cắt nối biên tập hay chèn hiệu ứng âm thanh đều dựa cả vào cô. Mà những thứ này chính là nhân tố quyết định xem bộ phim đó có hay hay không.
Làm đến khuya, Giang Nhiễm ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ.
Cô lên giường, tựa vào đầu giường lướt điện thoại.
Mở ra khung chat với Tiêu Mộ Viễn, nhắn một tin cho anh: “Em chuẩn bị ngủ đây, anh đừng có làm việc khuya quá đó.”
Đợi một lúc vẫn không trả lời lại.
Chẳng lẽ ngủ à? Cô không tin. Bình thường anh còn thức khuya hơn cả cô.
Cô bèn bấm số gọi cho Tiêu Mộ Viễn.
Tiếng chuông vang lên hai lần, đường giây mới được nối.
“Alo?” Thanh âm trầm thấp của người đàn ông truyền đến.
Giang Nhiễm nằm xuống giường, nghe tiếng của anh không hiểu sao lại cười: “Anh ngủ chưa?”
Tiêu Mộ Viễn: “Vẫn chưa.”
Giang Nhiễm lại hỏi: “Đang làm việc à?”
Tiêu Mộ Viễn: “Ừ.”
Giang Nhiễm mềm giọng nói: “Đừng làm viẹc đến mất ăn mất ngủ, chú ý nghỉ ngơi nhé.”
Tiêu Mộ Viễn: “Ừ.”
Không khí trầm lắng một lúc, hai người không ai nói gì, nhưng đều không cúp điện thoại.
Giang Nhiễm nhớ tới lời ám chỉ trong xe sáng nay, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Giọng cô chứa sự trêu ghẹo: “Vốn định nói, tối nay hoàn cảnh không tồi…”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Giang Nhiễm: “Thật đáng tiếc, người nào đó lại không có cách nào hưởng.”
Tiêu Mộ Viễn hừ cười một tiếng, ngữ khí đầy vẻ khinh thường: “Nói thì hay nhưng làm thì nhát.”
“Dừng!” Giang Nhiễm ngồi dậy, khí thế dâng trào nói, “Em vốn đã chuẩn bị kỹ càng rồi, dự định đêm nay… Hừ hừ, ai bảo anh đi chứ?”
“…..” Tiêu Mộ Viễn im lặng.
Cô chiếm thế thượng phong, càng đắc ý hơn: “Là do anh không có ở đây mà còn trách em à? Không phải em mạnh miệng, mà anh mới là người chạy trốn đó.”
Tiêu Mộ Viễn hỏi: “Em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Giang Nhiễm không chút nghĩ ngợi trả lời: “Em đã sẵn sàng từ đêm tân hôn rồi, việc sinh con cũng chuẩn bị cả rồi!”
Tiêu Mộ Viễn nở nụ cười, giống như âm thanh chấn động phát ra từ lồng ngực, nhịn không được tràn ra khỏi cổ họng.
Tiếng cười giàu từ tính của anh truyền vào tai khiến cô bất giác có chút ngượng ngùng.
Vừa nãy bởi vì khí thế trỗi dậy nên mới nói năng ngông cuồng… Những lời nói bậy không kịp suy nghĩ thường người nói chỉ được thoải mái nhất thời. Cũng may, người đó không có ở đây. Núi cao, Hoàng đế ở xa, cô có khoe khoang cũng chẳng sao cả.
Tiêu Mộ Viễn hắng giọng, nói: “Tốt thôi, nếu em đã chuẩn bị xong rồi thì mở cửa đi.”
“…. Hả? Anh nói cái gì?!” Giang Nhiễm còn tưởng mình nghe lầm.
“Mở cửa.” Người đàn ông lời ít ý nhiều, thanh âm trầm thấp.
“…. Cái gì??” Giang Nhiễm hoàn toàn ngơ ngác, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giống như đang đáp trả sự nghi hoặc của cô.
“Anh… anh đang ở đây…??”
“Anh đang ở ngoài cửa.”
Lúc Giang Nhiễm bước xuống giường, chân có chút mềm nhũn.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại đột nhiên xuất hiện vào lúc nửa đêm chứ? Chẳng lẽ là một trò đùa dai?
Không sai. Chắc chắn là một trò đùa dai mà thôi.
Giang Nhiễm đi tới cạnh cửa, trong lòng điên cuồng cầu xin thần phật phù hồ, giơ tay mở cửa.
Bóng người anh tuấn của Tiêu Mộ Viễn, sừng sững trước mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Mộ Viễn cong môi: “Giang nữ sĩ, có thấy kinh hỉ không? Có thấy bất ngờ không? Có vui hay không?”
Giang Nhiễm nhìn anh chằm chằm: “…..!!!”
Trong ánh mắt ngổn ngang của cô, anh sải bước vào trong, trở tay đóng cửa lại.
Giang Nhiễm vẫn còn chưa hồi phục suy nghĩ, đã bị anh ôm vào ngực.
Anh ôm cô xoay người, đè cô trên cửa, nâng cằm của cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô.
“Ưm…” Cô muốn tránh ra để nói chuyện nhưng anh không cho cô cơ hội đó.
Anh ra sức khống chế, liều mạng làm càn, cướp đoạt ở trong miệng cô.
Đoạn đường này bôn ba vất vả, chỉ vào thời khắc này mới có cảm giác vui sướng, mới có thể làm tiêu tan những mỏi mệt kia.
Khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Mộ Viễn buông cô ra, giữ cằm cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, tươi cười nặng nề.
Giang Nhiễm nhìn thấy nụ cười của anh… ngay cả xương cốt cũng thấy run rẩy. Cô có cảm giác sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Cô nuốt khan, cố gắng bình tĩnh, hỏi: “Sao nửa đêm rồi mà anh còn đến đây?”
Tay của người đàn ông chậm rãi di chuyển trên đôi môi đỏ tươi của cô, khàn giọng cười khẽ: “Vì để em có thể chiếm tiện nghi của anh đó.”
Giang Nhiễm lập tức căng thẳng: “…..”
Đúng là người đàn ông gian ác mà! Ánh mắt gian ác, nụ cười cũng gian ác! Tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo lẫn cấm dục trước đây đâu rồi?
“Em… em chỉ là… A ——” Nàng hét một tiếng sợ hãi, bị anh ôm ngang lên.
Tiêu Mộ Viễn bế cô đến bên giường, đặt xuống.
Cô đang định ngồi dậy đã bị anh đè lại.
Anh cắn mút môi cô, khàn giọng nỉ non: “Ngoan, cho anh nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...