Trong phòng.
Sau khi Giang Nhiễm không ngừng tìm chủ đề trò chuyện, cuối cùng cũng thành công dời sự chú ý của mọi người ra khỏi Tiêu Mộ Viễn.
Kỳ thật lần này cô đến buổi xã giao này không phải để cho Trần Trí Quân mặt mũi mà là vì mặt mũi của tất cả nhân viên công tác. Trong lúc quay phim khó tránh khỏi áp lực lớn khiến mọi người như đi trên băng mỏng, giúp bọn họ thả lỏng một chút, cũng là vì hiệu suất làm việc tốt hơn sau này. Trần Trí Quân là ông chủ lại tự mình đến thám ban, như vậy sẽ khiến bọn họ càng thêm tin tưởng vào hạng mục này.
Trợ lý Trần Trí Quân đi tới bên cạnh, cúi người xuống nói nhỏ vào tai hắn.
Sắc mặt Trần Trí Quân chợt thay đổi. Hắn đứng lên, cười với Giang Nhiễm: “Xin thứ lỗi, cậu có chút việc phải ra ngoài.”
Nói rồi, hắn đứng dậy rời khỏi phòng.
Giang Nhiễm nhàn nhạt gật đầu, cũng không để ý lắm.
Sau khi Trần Trí Quân đi rồi, mấy đại gia ở đây nói chuyện càng thả lỏng, tự nhiên hơn.
Người một bàn này đều là đồng nghiệp ngày đêm chung đụng với Giang Nhiễm, trải qua mấy tháng mài dũa với nhau đã tạo ra tình cảm cách mạng rất thâm hậu.
Trợ lý Tiểu Từ bưng ly rượu lên, nói với Giang Nhiễm: “Đạo Nhi, em tự phạt một ly vì lúc trước đã tin vào lời đồn, cho rằng Diệp Thiến là con chim hoàng yến của Tổng giám đốc Tiêu. Hây dà, Tổng giám đốc Tiêu làm sao coi trọng Diệp Thiến được!” Dứt lời, cô ấy uống một hơi cạn sạch.
Có cô ấy dẫn đầu, những người thường ngày hay bát quái cũng bắt đầu sôi nổi tự phạt rượu.
“Đạo Nhi, cô cũng nghẹn quá rồi đó, cứ luôn bất động như tượng, ngồi nghe chúng tôi bát quái. Hổ thẹn, thật hổ thẹn.”
“Thật ra trước đó tôi cũng không tin lắm. Tổng giám đốc Tiêu là kiểu nhân vật nào chứ, làm sao nhìn trúng Diệp Thiến được. Nếu anh ấy thật sự muốn nuôi một con chim hoàng yến, thì ít nhất cũng phải là người ôn nhu bậc này chứ.”
“Cô nói đang nói đi đâu vậy!” Trương Chương gõ đầu cô ấy, “Tổng giám đốc Tiêu là người chính nghĩa, chỉ yêu sâu sắc mỗi Đạo Nhi, căn bản không phải loại người chuyên làm loạn như vậy.”
“… Uống nhiều quá, uống nhiều quá rồi. Em không có ý đó đâu, Đạo Nhi à, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”
Giang Nhiễm cười: “Thôi được rồi. Để tôi nói cho mọi người nghe một chuyện, Tổng giám đốc Tiêu và Diệp Thiến thật sự không có quan hệ gì, anh ấy không quen biết cô ta. Vậy nên sau này đừng nghe mấy tin đồn bậy nữa.”
“Hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ! Đạo Nhi, chị yên tâm, sau này mà còn thấy mấy loại lăng xê kiểu này thì em nhất định sẽ làm sáng tỏ.”
“Đúng vậy! Chúng tôi cùng hội cùng thuyền với Giang đạo mà!”
“Ôi… thật kỳ quái nha…” Có người vừa lướt điện thoại vừa kinh ngạc nói, “Những tin bát quái về quan hệ giữa Tổng giám đốc Tiêu và Diệp Thiến đều không thấy nữa rồi… Ngay cả trên mấy diễn đàn tin nóng cũng không…”
Những người khác nghe vậy lập tức sôi nổi lấy điện thoại ra xem.
“Thật đúng là vậy nha… Một chút cũng không tìm được…”
“Woa, xử lý sạch sẽ thật đó…”
Giang Nhiễm nghe mọi người nói thế cũng tự mình xem qua, xác nhận đúng là rất sạch sẽ.
Những tin tức liên quan đến Tiêu Mộ Viễn, trừ một ít bài tóm tắt thương vụ thì không có bất kỳ tin nóng nào về sinh hoạt cá nhân của anh.
“Tôi phát hiện có rất nhiều dự án có tên Diệp Thiến đã không còn nữa rồi…”
“Đúng đó, không chỉ là những tai tiếng với Tổng giám đốc Tiêu mà những dự án phim hoa mỹ gì gì đó cũng biến mất cả rồi…”
“Những trang web nổi tiếng cũng không có bóng dáng của cô ta…”
“Này này, thương hiệu quảng cáo có tên tuổi kia đã gỡ ảnh tuyên truyền của cô ta xuống luôn rồi!”
Mấy người vừa xem vừa thầm cảm thán, lão đại quả nhiên không dễ dựa như vậy.
Vậy có thể thấy rằng, tiền đồ sau này của Diệp Thiến sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
Trương Chương bỗng hét to lên: “Các bảo bối, đặt điện thoại xuống hết đi nào, bây giờ đi chú ý Diệp Thiến làm gì chứ? Không phải chúng ta nên nâng chén chúc cho Giang đạo và Tiêu tổng trăm năm hoà hợp à?”
Anh cầm ly rượu lên, đi tới cạnh Giang Nhiễm, ôm lấy bả vai cô, nhìn cô, giọng nói cực kỳ tình cảm: “Giang đạo, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em không phải là người bình thường rồi…”
Giang Nhiễm còn chưa lên tiếng, bỗng cảm nhận được một tầm mắt lạnh băng phóng tới, lạnh đến thấu xương khiến cô sởn cả tóc gáy.
Cô nhìn về nơi toát ra khí lạnh kia liền đụng phải ánh mắt ánh mắt đen nhánh thâm thuý của một người.
Giảng Nhiễm sửng sốt.
… Sao anh lại đến đây?
Trần Trí Quân đứng bên cạnh Tiêu Mộ Viễn, biểu cảm kích động: “Tiêu tổng mà mọi người chờ mong đã đến rồi đây!”
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua.
Sau đó, bên trong liên tục vang lên tiếng hít khí và cảm thán.
Giá trị nhan sắc của người thật có lực sát thương lớn thật đấy!
Người ở trong giới giải trí hỗn tạp này, có ai mà chưa từng thấy qua tuấn nam mỹ nữ. Nhưng người giống như Tiêu Mộ Viễn, vừa đẹp trai lại vừa sở hữu quý khí, toàn thân đều là khí chất tự phụ, nhìn một cái đã biết là người cao không với tới thì làm sao còn được nhìn thấy thường xuyên.
Trước khi Tiêu Mộ Viễn đến, mọi người còn cảm thấy Trần Trí Quân có vẻ ngoài lịch sự tao nhã, đứng giữa những ông lớn còn có mị lực của một người đàn ông thành thục, ổn trọng.
Nhưng lúc này khi Trần Trí Quân đứng bên cạnh Tiêu Mộ Viễn, so với anh lùn hơn một cái đầu, giá trị nhan sắc và khí chất lại càng kém xa, vô tình bị vị thiếu gia này làm lộ ra cảm giác thấp kém.
Nếu nói Tiêu Mộ Viễn mang đến cảm giác cấm dục cao cấp, thì Trần Trí Quân lại là túng dục quá độ.
Trong phòng có một thoáng yên tĩnh, mọi người đều không biết nên cư xử với ông lớn lạnh lùng cao quý này như thế nào.
Đặc biệt là khi sắc mặt của anh… ặc… hình như không tốt lắm?
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn vẫn luôn dừng trên người Giang Nhiễm. Mà Trương Chương ngồi bên cạnh, cánh tay vẫn vắt trên vai cô…
Anh ta đột nhiên cảm thấy cánh tay này đã không còn là của mình nữa rồi, dường như nó đã bị cắt đứt bởi thứ gì đó lạnh đến tận xương.
Tiêu Mộ Viễn chậm rãi đi tới, Trương Chương hậu tri hậu giác rùng mình, giống như bị điện giật thu tay lại, đứng lên, nhường chỗ cho anh.
Anh ta còn cung kính kéo ghế ra cho Tiêu Mộ Viễn.
Nhưng Tiêu Mộ Viễn lại không ngồi xuống. Anh chỉ cầm lấy cái ly trước mặt Giang Nhiễm rồi giơ lên với những người đang ngồi.
Ông lớn đã muốn kính rượu, mấy người họ liền sôi nổi đứng lên.
Tiêu Mộ Viễn mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Trước đó đã từng nghe Nhiễm Nhiễm nhắc đến công việc của đoàn phim, mọi người đều vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả đâu…”
“Cũng không hẳn…”
“Đây chỉ là những việc thuộc bổn phận của chúng tôi thôi mà…”
Mọi người giành giật nhau, anh một câu, tôi một câu lên tiếng.
Tiêu Mộ Viễn: “Tôi kính mọi người một ly.”
Nói xong liền nâng ly nước trái cây mà Giang Nhiễm đã uống qua, uống hết phân nửa còn lại.
Giang Nhiễm: … Đại ca à, anh thật đúng là biết chọn đó.
Những người ở đây cũng sôi nổi uống sạch rượu của mình.
Tiêu Mộ Viễn mới vừa đặt ly xuống, Trần Trí Quân đã vội cầm một ly rượu đến, cười bảo: “Tiêu tổng, cậu cũng kính cháu một ly.”
Trương Chương đứng chờ bên cạnh, đang định rót thêm nước trái cây vào ly thì nghe thấy Tiêu Mộ Viễn lạnh nhạt đáp: “Hôm nay đến đây thôi, tôi còn phải đưa Nhiễm Nhiễm về.”
Nụ cười trên mặt Trần Trí Quân cứng lại, có chút xấu hổ.
Vả mặt trần trụi như vậy, hoàn toàn không cho hắn chút mặt mũi nào, tất cả những người ở đây đều nhìn ra được.
Nhưng dù sao hắn cũng là kẻ đã thành tinh, đảo mắt một cái đã trở lại vẻ ung dung bình thản, đặt ly rượu xuống, tươi cười nịnh nọt: “Là do cậu không tốt, đã chiếm thời gian của Tiểu Nhiễm. Ngoài thời gian làm việc thì con bé đều thuộc về gia đình mà.”
Tiêu Mộ Viễn liếc hắn một cái, ánh mắt nhàn nhạt, tuy cái gì cũng chưa nói nhưng còn áp lực hơn mấy lời dạy bảo.
Tim Trần Trí Quân như ngừng đập, cảm thấy cực kỳ dày vò.
Tiêu Mộ Viễn nắm tay Giang Nhiễm, nói: “Đi thôi.”
Giang Nhiễm xách túi trên ghế lên, nói với mọi người một tiếng: “Tôi đi trước đây, mọi người cứ từ từ ăn, chơi vui vẻ nhé!”
“Giang đạo đi thong thả… Tiêu tổng đi thong thả…”
Giang Nhiễm theo Tiêu Mộ Viễn ra ngoài, Trần Trí Quân cũng đi theo tiễn.
Các nhân vật quan trọng đều đã rời khỏi, mấy cô gái trong phòng lập tức hét chói tai.
“Tiêu tổng đẹp trai quá à ——”
“Sao anh ấy lại có thể đẹp như vậy!!!”
“Tôi tuyên bố kể từ ngày hôm nay sẽ là fan của Tiêu tổng! Anh ấy chính là idol của tôi!”
“Các người có chú ý đến mấy chi tiết nhỏ kia không, anh ấy dùng ly của Giang đạo, uống nước mà cô ấy đã uống qua, đã vậy còn nắm tay cô ấy nữa… Xét về tâm lý học, thì hành vi này biểu hiện một mối quan hệ cực kỳ thân mật.”
“A, tôi cảm thấy giữa họ quả thật có tình yêu đó! Tôi phải trở thành fan CP của Tiêu tổng và Giang đạo!”
Trong lúc mọi người phi thường hưng phấn, chỉ có Trương Chương là đứng ngồi không yên.
Anh ta bất thình lình nhớ tới ánh mắt của Tổng giám đốc Tiêu khi nhìn mình… cánh tay liền cảm thấy đau!
Đáng sợ thật!
Anh ta đắc tội với Tiêu Mộ Viễn từ khi nào chứ?
Trần Trí Quân tiễn Tiêu Mộ Viễn và Giang Nhiễm lên xe, nhìn theo chiếc xe dần biến mất, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng lạnh xuống.
Tiểu tử thúi, sau này sẽ cho mày biết mặt!
Giang Nhiễm ngồi trên ghế lái phụ, nhìn Tiêu Mộ Viễn đang lái xe, tò mò hỏi: “Sao anh biết tôi đi xã giao ở đây vậy?”
Tiêu Mộ Viễn đánh tay lại quẹo qua góc đường, không chút để ý đáp: “Trần Trí Quân tổ chức bữa tiệc này còn không phải là làm cho tôi nhìn à?”
“À…” Giang Nhiễm gật đầu, lại hỏi, “Anh không cho ông ta mặt mũi như vậy, có phải không tốt lắm không?”
Dù sao cũng là cậu họ, Tiêu Mộ Viễn không coi ai ra gì như vậy, cô lo anh sẽ gây thù chuốc oán.
Tiêu Mộ Viễn cười lạnh một tiếng: “Em sợ ông ta sẽ làm gì à?”
“Không có anh, tôi quả thực sợ ông ta đó.” Giang Nhiễm dùng vẻ mặt tôi thật nhỏ bé, tôi thật bất lực cần ông lớn phù hộ nhìn anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Mộ Viễn cười nhạo, nói: “Ông ta không còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
Giang Nhiễm hiểu ý của anh: “Anh muốn khai trừ ông ta à?”
“Không đơn giản như vậy.” Biểu tình Tiêu Mộ Viễn nhạt nhẽo, ánh mắt nhìn thẳng con đườn trước mặt, “Có vài món nợ cần phải thanh toán.”
Giang Nhiễm nhìn sườn mặt đẹp đẽ và ánh mắt lạnh lùng khác biệt của anh, lại một lần nữa nhận ra, vị này không chỉ đẹp trai kinh người mà còn là tổng tài bá đạo hàng thật giá thật.
Về đến nhà, Tiêu Mộ Viễn cầm lấy bản tin mới về Tập đoàn mà quản gia đặt trên bàn lên, ngồi xuống sofa lật xem.
Giang Nhiễm cũng ngồi xuống theo, sau đó nằm xuống, đầu gác lên đùi anh.
Tiêu Mộ Viễn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh băng mang theo ý cảnh cáo.
Giang Nhiễm chớp mắt cười: “Ông xã à, anh đẹp trai quá đi. Từ góc độ này nhìn vẫn đẹp như vậy!”
Tiêu Mộ Viễn không được tự nhiên ngẩng đầu, duỗi tay đẩy đầu cô: “Tránh ra đi.”
Giang Nhiễm nhắm mắt lại, ngáp một cái: “Hôm nay mệt quá, cho tôi nằm nghỉ một lát đi.”
Không đợi Tiêu Mộ Viễn đẩy cô lần nữa, cô đã nghiêng người, ôm chặt eo anh, đầu chôn vào bụng anh, giống như một đứa con nít đang chơi xấu: “Không tránh, không tránh, nhất định sẽ không tránh ra đâu!”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Sao ngày nào cô cũng có nhiều trò như vậy?
Giang Nhiễm ôm anh một lúc lâu liền cảm thấy có chút bất bình thường…
Hơi lùi ra một chút, đến khi nhìn thấy vị trí đã nổi lên kia liền nhìn về phía đương sự.
Tiêu Mộ Viễn đang xem báo, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy hàm dưới căng chặt của anh.
“…..” Giang Nhiễm lật người, thành thật nằm ngửa lại.
Đây mà là cấm dục cái gì chứ? Dễ dàng bị kích động như vậy, đúng là dễ vỡ mà!
Sau cùng Tiêu Mộ Viễn vẫn không thể ngồi yên được, lấy tờ báo che mặt Giang Nhiễm lại, đẩy cô ra rồi đứng dậy, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Khuya rồi, tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Ồ…” Bên dưới tờ báo chuyền đến thanh âm mềm mại của người con gái.
Giang Nhiễm nằm thêm một lúc rồi cũng lên lầu tắm rửa.
Tắm xong còn tỉ mỉ chọn một bộ đồ ngủ thật đẹp, sau đó mới dựa vào đầu giường đọc sách đợi người.
Nhưng đã đọc hết mấy chương mà người còn chưa vào…
Giang Nhiễm buông sách, dáng vẻ như bà mẹ già thở dài một hơi: “Sao lúc nào cũng không biết tự giác như vậy chứ, phải đợi người ta gọi mới chịu đi ngủ.”
Cô đến thư phòng tìm nhưng không thấy ai.
Xuống ban công dưới lầu cũng không có người.
Người đâu rồi?
Giang Nhiễm cầm theo di động, đi lên lầu ba.
Lúc đang định gọi điện thì thấy Tiêu Mộ Viễn đang ở phòng tập thể thao.
Cô đứng cạnh cửa, hai mắt như keo dán chặt trên người anh, dường như không có cách nào dời mắt được.
Tiêu Mộ Viễn chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, đang chống đẩy.
Thời điểm anh dùng sức, các cơ bắp trên người đều hiện lên rõ mồn một.
Ánh mắt Giang Nhiễm lướt qua lồng ngực bằng phẳng rộng lớn của anh, dần di chuyển xuống thưởng thức những tấc cơ bụng kia…
Cơ bắp uốn lượn, đường cong sắc nét, phơi bày một cảm giác tuyệt mỹ.
Giang Nhiễm cảm thấy hình ảnh trước mắt nếu xuất hiện trên màn ảnh, nhất định sẽ khiến vô số người phụ nữ phát cuồng.
Tiêu Mộ Viễn chống đẩy xong, đứng dậy, đi đến một chiếc máy thể hình, bắt đầu tập luyện một thứ khác.
Giang Nhiễm đứng sau lưng anh, ánh mắt chuyển từ chiếc cổ thon dài đến hai bờ vai rộng lớn của anh, rồi lại đến phần lưng tuy gầy nhưng lại rắn chắc không có chút thịt thừa, còn mang theo cảm giác rất có lực, khi anh nâng dụng cụ thể hình, xương bả vai buộc chặt, như một con báo đang vận sức chờ phát động.
Sức nặng của từng dụng cụ dần tăng lên, làm đến cái thứ năm, cô nhìn thấy sau lưng anh chảy ra một lớp mồ hôi tinh mịn.
Giang Nhiễm cảm nhận được trong không khí tràn ngập mùi hormone nam tính, nồng nhiệt mê người. Mặt cô có chút không khống chế được mà đỏ lên, ngay cả thân thể cũng bắt đầu thấy nóng.
Cô kiên nhẫn chờ anh vận động xong, thầm nghĩ đã trễ thế nào, chắc là không sai biệt lắm.
Nào biết sau đó Tiêu Mộ Viễn lại tiếp tục đi tới máy chạy bộ để rèn luyện cặp chân dài nghịch thiên kia.
… Anh không uống rượu mà sao giống như say vậy?
Giang Nhiễm kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống đối diện Tiêu Mộ Viễn, cầm điện thoại chụp hình anh.
Tiếng “tách tách” vang lên liên tiếp, Tiêu Mộ Viễn đầu đầy mồ hôi, sự lạnh lùng trong mắt lập tức vỡ tan.
Giang Nhiễm cười tủm tỉm: “Hình ảnh gợi cảm hấp dẫn như vậy, nếu không chụp thì thật đáng tiếc.”
Tiêu Mộ Viễn thấp giọng trách mắng: “Đi ra ngoài đi. Đừng có quấy rầy tôi.”
“Đây không phải là quấy rầy nha, đây gọi là bầu bạn đó. Nào, để tôi quay một video cho anh.” Giang Nhiễm đổi qua chế độ quay, nói với anh, “Kinh ngạc chưa?! Người đàn ông trẻ trung khoẻ mạnh đêm khuya vứt bỏ vợ yêu để ngâm mình trong phòng thể thao, mồ hôi tuôn như suối.”
“…..” Tiêu Mộ Viễn đứng dậy, giật lấy di động của cô.
“Trả tôi… tôi còn chưa quay xong mà…” Cô đứng lên muốn lấy lại di động liền bị Tiêu Mộ Viễn nắm lấy eo. Anh không tốn chút sức nâng cô lên đặt trên vai.
Anh ném điện thoại đi, khiêng cô ra khỏi phòng tập thể thao.
“Buông tôi ra…” Cô nằm trên vai anh giãy giụa.
“Bốp!” Anh đánh mạnh một cái vào mông cô.
“… Anh dám đánh tôi!” Trên mặt Giang Nhiễm ửng đỏ một mảng lớn.
Đã vậy còn là đánh vào mông, đúng là xấu hổ mà!
“Bốp!” Như để đáp lại, anh đánh thêm một cái nữa.
“… Bạo lực gia đình… anh như vậy là đang bạo lực gia đình… Anh ức hiếp tôi…” Giang Nhiễm kêu la thảm thiết.
“Em mà còn động đậy nữa thì lăn từ trên cầu thang xuống đi, đến khi đó lại thành chấn động não đó.” Người đàn ông lạnh nhạt cất tiếng.
Giang Nhiễm: “…..”
Không cam lòng, lại giãy giụa mấy lần nữa, nhưng lúc này cô tựa như một con cá nằm trên thớt, bị người ta gắt gao khống chế.
Giang Nhiễm không còn cách nào liền thành thật không ít.
“Bốp!” Anh lại ra tay đánh cô.
“Này, anh quá đáng rồi đó nha! Cái gì tôi cũng chưa làm mà! Sao lại đánh nữa chứ?!” Giang Nhiễm uỷ khuất kháng nghị.
Anh lười nhác nở nụ cười: “Đây không phải là đánh. Đây gọi là đang giáo dục.”
Giang Nhiễm: “…..” Ăn miếng trả miếng, làm khá lắm.
Tiêu Mộ Viễn cười hừ: “Em dù sao cũng là một thanh niên văn nghệ, vậy mà đạo lý như chơi với lửa có ngày chết cháy cũng để đích thân ba ba phải dạy.”
“… Đừng có chiếm tiện nghi tôi!”
Tiêu Mộ Viễn cười ha ha.
Anh khiêng cô về phòng, đứng bên mép giường, lại đánh mông cô thêm một cái, nói: “Cầu xin ba ba thả em xuống đi.”
Giang Nhiễm cắn răng: “Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục!”
“Tốt lắm.” Anh bắt đầu véo mạnh vào mông cô.
“Aaaaa… ba ba… ba ba… cầu xin anh buông tha cho tôi đi…” Giang Nhiễm mất khống chế la lên, hai chân liên tục run rẩy.
Tiêu Mộ Viễn dừng lại, ném cô lên giường, từ trên cao nhìn cô: “Thành thật ngủ đi, đừng gây rối nữa.”
Giang Nhiễm quay mặt đi, đưa lưng về phía anh, chỉ rên một tiếng nhỏ.
Tiêu Mộ Viễn chống nạnh đứng bên mép giường, nhìn cô trong chốc lát, trong mắt toát ra một tia ý cười, sau đó đi về phía phòng tắm.
Giang Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân, lập tức quay lại nhìn lén anh.
Trên mông cô vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng đó, chậm chạp chưa hết.
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng anh, càng nhìn lại càng trầm tư.
Tiêu Mộ Viễn vẫn như thường lệ, thật lâu mới rời khỏi phòng tắm.
Giang Nhiễm cuộn tròn trong chăn, yên tĩnh nghỉ ngơi. Trước nay vào thời điểm này khẳng định cô đã ngủ lâu rồi, nhưng đêm nay bị lăn lộn một cách quá đáng, những hình ảnh ngắn ngủi trong đầu cứ luân phiên xuất hiện khiến cô không ngủ được.
Sau khi người đàn ông lên giường, cô vẫn không nhúc nhích.
Còn đang tự hỏi, lát nữa nên giả bộ ngủ như thế nào để dùng một tư thế thật tự nhiên dán vào người anh?
Giang Nhiễm còn đang suy nghĩ hành động trong đầu thì một hơi thở nóng rực đã áp tới đây. Người đàn ông đang ôm lấy cô.
…???
Bị người nào đó ôm chặt vào ngực, đã vậy còn bị điều chỉnh thành một tư thế cực kỳ chặt chẽ, lưng Giang Nhiễm hoàn toàn dán chặt vào ngực anh: “…..”
Trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên, đầu óc có chút hỗn loạn.
Chuyện này…
… Tổng tài bá đạo yêu cô sao???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...