Mấy ngày qua Thẩm Tây Lăng cũng ở lại trong công ty làm thêm giờ, những chuyện linh tinh kia cũng ít đi nhiều. Cuộc sống bận rộn khiến cô không nghĩ tới những thứ không thiết thực kia, trước kia, vẫn muốn tìm một người đàn ông mình yêu, mỗi ngày anh ra ngoài đi làm, cô ở trong nhà chăm con hoặc là lên mạng chơi, việc nhà giao cho giúp việc, sau khi chồng trở về thì cùng nhau ngồi trong sân nói chuyện.
Bây giờ cô không dám nghĩ tới những điều đó nữa, ngu ơi là ngu, cho dù có một người đàn ông như vậy, anh ấy có thể chịu đựng mình bao lâu?
Cảm thán thở dài, tiếp tục công việc.
Hôm qua đã liên lạc được với một gia sư, đưa toàn bộ đường đi cho đối phương, đối phương cũng đồng ý đi đón cô bé. Bây giờ có một số sinh viên, xác định ra ngoài đời làm gia sư, nhưng không đủ trình độ dạy cho học sinh cấp 2 hay cấp 3, vì vậy họ quyết định giúp đỡ cho những bố mẹ có con nhỏ. Nói chăm trẻ cũng có chút không tôn trọng nghề nghiệp đối phương, mặc dù trên thực tế là chuyện nhu vậy, tối đa cũng chỉ nhìn đứa bé làm bài tập.
Gần tới trưa, sinh viên kia lại gọi điện thoại tới, không thể tới đây giúp cô, đột nhiên tăng chương trình học, không có thời gian ra ngoài làm việc, ở trong điện thoại cứ xin lỗi liên tục, hơn nữa lại để Thẩm Tây Lăng tìm người.
Thẩm Tây Lăng nhận điện thoại xong, ngồi ở đó buồn bực.
Một lát sau, mới lại chạy đi tới chỗ Đàm Khắc Hoa xin nghỉ, nhưng lần này bị từ chối, hôm nay tất cả mọi người phải ở lại làm thêm giờ, thời gian này sắp xếp nhiều công việc, sau khi qua sẽ ọi người nghỉ. Thẩm Tây Lăng không dám nói gì nữa, nếu không chính là bản thân mình được đối đãi đặc biệt.
Cô nhìn điện thoại của mình, đã được thông báo là điện không đủ, hôm qua không sạc điện rồi, nơi này lại không có máy sạc. Cầm điện thoại lên liền bắt đầu gửi tin nhắn cho Triển Dịch Minh, bảo anh cần phải đi đón An An, soạn xong tin nhắn, gửi được thành công, điện thoại di động tự động tắt đi. Cô lúc này mới thấy yên tâm, tiếp tục công việc.
Nhìn những chữ viết và kí tự kia, một cũng biến thành mấy, hoa cả mắt. Tan việc xong, cô cảm thấy mình không còn chút tính khí nào nữa.
Ngồi vào xe taxi, nặng nề gục xuống, một ngày thật mệt mỏi. Cười khổ, mệt mỏi như vậy, cô còn không biết vì sao phải mệt mỏi như vậy, cũng không biết theo đuổi cái gì. Cô quay đầu, dùng sức viết lên trên cửa sổ xe: Cuộc sống chết tiệt này.
Viết xong lại nhớ tới trước kia Hướng Tri Dao nói sương mù trên kính, hơn nửa là khí mà mọi người thở ra, bẩn muốn chết. Bản năng cảm thấy ngón tay của mình vô cùng bẩn, lấy ra khăn giấy lau đi lau lại.
Cô về đến nhà, phát hiện trong nhà không có ai. Thật đúng là kì quái, lấy điện thoại ra thì mới biết điện thoại không có điện, vì vậy cau mày.
Bật đèn trong phòng lên, cầm điện thoại đi sạc, vừa đi xuống, bên ngoài có xe đi vào.
Có lẽ mẹ nói đúng, một người đàn ông mỗi ngày đều về nhà, còn phải cầu xin anh làm cái gì nữa?
Nghĩ tới yêu cầu trước kia: Muốn bộ dạng đẹp trai, tính tình được, rất thích rất yêu mình, muốn vươn lên, tốt nhất là giọng nói dễ nghe, chiều cao vừa đủ, vón người cũng không tệ….
Đến so sánh với, thật là một chuyện cười lớn.
Cô lắc đầu một cái, đi lấy một chén nước sôi, quay đầu thì thấy Triển Dịch Minh đi vào.
Không để ý tới, một giây tiếp theo, cô lập tức nhìn về phía Triển Dịch Minh, “An An đâu?”
Triển Dịch Minh đứng yên, động tác cởi áo khoác cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn cô, “Không phải em đi đón sao?”
Thẩm Tây Lăng lập tức thay đổi sắc mặt, “Không phải tôi đã nhắn tin bảo anh đi đón rồi sao? Hôm nay công ty có chuyện tôi không đi được…..”
“Chuyện gì quan trọng tới mức mà đón con không được?”. Sắc mặt của Triển Dịch Minh khá u ám.
Thẩm Tây Lăng bị anh nói như vậy, lập tức nổi giận, “Anh bận rộn chuyện gì mà tin nhắn cũng không thèm nhìn một cái?”
Hai vợ chồng đều nhìn đối phương, một lúc sau Triển Dịch Minh mới dời tầm mắt đi, “Em nhắn vào số nào?”
“Anh còn số nào nữa mà không biết rõ?”. Cô cũng giận, nhưng nhìn anh không giống với bộ dạng bới móc, “Số mà bắt đầu 136 ấy……”
Triển Dịch Minh hung hăng trừng cô một cái, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Thẩm Tây Lăng cũng muốn đi, Triển Dịch Minh quát, “Ở trong nhà đợi tôi.”
Liếc mắt nhìn cô một cái cũng lười không muốn làm.
Thẩm Tây lăng dừng lại bước chân, cũng không suy nghĩ tới thái độ, chỉ mong An An đừng xảy ra chuyện gì. Bây giờ hết sức áy náy, không thể lừa đối chính mình được, không phải là một công việc mà thôi, mình để ý như vậy làm cái gì.
Nghĩ như vậy xong, cô lại cảm thấy suy nghĩ này với nói nỗ lực muộn màng khác nhau ở chỗ nào.
Ở nhà ngây ngô đứng ngồi không yên.Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
----------------------
Sau hai tiếng, cuối cùng Triển Dịch Minh cũng trở về, dĩ nhiên phía sau còn có con gái.
Nhìn thấy An An, Thẩm Tây Lăng lập tức xông tới,vuốt mặt của con gái, sắp khóc.
Triển Dịch Minh đứng ở một bên, nói cũng lười, cầm quần áo khẽ ném, liền đi tắm. Chuyện cũng đơn giản, cô giáo kia chờ mòn mỏi không thấy bố mẹ tới đón bé, không thể làm gì khác hơn là đưa bé về nhà mình, gọi điện thoại cho Triển Dịch Minh, phát hiện điện thoại di động không ai nghe. Hôm nay Triển Dịch Minh lại để điện thoại trong phòng làm việc, hôm nay tới công trường kiểm tra, buổi tối lại có mấy bữa tiệc, căn bản không cầm điện thoại.
Đối với việc bố mẹ lo lắng, Triển Hiểu An không có chút cảm giác nào, lúc Thẩm Tây Lăng cứ vuốt ve mặt mình, cuối cùng cô bé kháng nghị, “Mẹ cứ tiếp tục sờ, mặt sẽ méo đấy.”
Thẩm Tây Lăng không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, “Có trách mẹ hôm nay không đi đón con không?”
Triển Hiểu An đặt cặp sách nhỏ xuống, “Nhà cô giáo rất thú vị, con đang chơi vui, bố đã tới rồi, nếu chậm một chút nữa thì tốt hơn.”
Thẩm Tây Lăng, “………”
Triển Hiểu An nói hôm nay ở nhà cô giáo hoàn thành bài tập trước, vì vậy tâm tình khá tốt, “Mẹ, con hát ẹ nghe nhé.”
Thẩm Tây Lăng hết sức phối hợp, “Được, mẹ vỗ tay cổ vũ cho con.”
“Tiểu Yếu Tử, mặc Hoa Y, hàng năm mùa xuân tới nơi này……”
Thẩm Tây Lăng vỗ nhịp cho An An, nhìn con gái nhảy nhót, cô bé còn quá nhỏ, cánh tay và chân hoàn toàn không mở rộng ra, động tác cũng không gọn, nhất là lúc di chuyển trọng tâm của bàn chân cũng không ổn định.
“Mẹ, con dạy mẹ nhảy.”
Thẩm Tây Lăng thấy con gái hăng hái như vậy, cũng đứng lên, học theo con.
Triển Hiểu An ra vẻ rất người lớn, “Mẹ, mẹ sai rồi, phải như này…..”
Triển Dịch Minh đứng trên lan can tầng hai, nhìn màn này ở tầng dưới, khóe miệng khẽ giơ lên. Điện thoại di động vừa kêu lên, anh bắt máy, xoay người qua một bên nghe điện thoại.
Truyền tới âm thanh của Viên Trác Nhiên, “Thật sự đã quyết định thay đổi triệt để làm một ông chồng tốt rồi hả? Lâu không ra ngoài mà rủ cũng không được đi, Tâm Khuyết Nhất, còn thiếu mỗi cậu, mau qua đây, chỗ cũ.”
“Hôm nay? Không được.”
“Cậu cho rằng tôi muốn gặp cậu sao? Có người ở chỗ này đấy!”
Viên Trác Nhiên nói xong mập mờ không rõ, Triển Dịch Minh sững sờ, “À, cậu đưa cô ấy về là được.”
“Ai, không có quan gì gì với tôi, tại sao lại phải đưa về? Lại nói người ta tìm khắp…..”
Triển Dịch Minh tuyệt không muốn nghe anh nói nhảm, “Đưa thì đưa không tiễn coi như xong, nhiều lời vô ích.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Ngược lại Viên Trác Nhiên ở bên kia rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc mới hoàn hồn, trong khoảng thời gian này Triển Dịch Minh không bình thường chút nào, lời này cũng sai rồi, người đó chưa bao giờ bình thường cả. Chỉ là trở về phòng rồi, làm thế nào nói với Hàn Vũ Sắt đây?
Viên Trác Nhiên ở bên ngoài khổ sở, sau khi vào phòng, cười cười với Hàn Vũ Sắt, “Vừa mới gọi điện thoại rồi, Dịch Minh trong thời gian này có quá nhiều chuyện, em cũng biết cậu ta ở vào vị trí kia rồi đấy. Hơn nữa vợ cậu ta…..”
Nói xong hết sức mịt mờ, sắc mặt Hàn Vũ Sắt khẽ biến trắng, “Em biết rồi…..”
Viên Trác Nhiên suy nghĩ, theo như thái độ của Triển Dịch Minh bây giờ, mười phần là muốn rời xa Hàn Vũ Sắt, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy người phụ nữ này đáng thương nhường nào, người phụ nữ khác cầu xin tiền đi, cũng có thể cứu vớt một khoản, nếu như Hàn Vũ Sắt thực sự bị vứt bỏ, đây chính là xác thực không tiền không có ai.
Nhưng mọi chuyện cũng không thường, ai biết rốt cuộc Triển Dịch Minh có thái độ gì?Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
------------------
Bởi vì ngày hôm này xảy ra khá nhiều chuyện, ăn cơm xong cũng đã muộn, Thẩm Tây lăng lại cùng Triển Hiểu An nói chuyện một hồi, liền dụ dỗ cô bé ngủ.
Lúc Triển Hiểu An chơi rất chăm chú, ngủ cũng rất chuyên tâm, lập tức có thể nằm.
“An An, con hi vọng có một chị tới đón con về nhà cùng chơi với con, hay là hi vọng mẹ đi đón con về nhà?”. Cô hỏi rất cẩn thận.
Triển Hiểu An nhìn cô, “Mẹ tới đón, mẹ của một đứa trẻ là một kho báu, và con muốn được làm một kho tàng.”
Ánh mắt của cô bé rất tròn.
Thẩm Tây Lăng cười gật đầu một cái, “Con gái, ngủ đi.”
Triển Hiểu An cười híp mắt một tiếng, liền nhắm hai mắt lại.
Thẩm Tây Lăng đắp chăn lên cho con, lúc này mới tắt đèn đi ra ngoài, đóng cửa lại. diendan
------------
Sau khi trở về, đây là lần đầu tiên Thẩm Tây Lăng đi vào phòng của Triển Dịch Minh, vẫn giống như trước kia, không có gì thay đổi. Cửa mở ra, cô nghĩ mình tỏ ra mình có tư chất gõ cửa cũng không thể được rồi.
Triển Dịch Minh đứng đối diện cửa sổ hút thuốc, nghe được tiếng bước chân xoay người lại.
“Chuyện của An An…..” Cô tới tìm anh thương lượng.
Triển Dịch Minh không đáp lời, chỉ hút thuốc, động tác cực kì nhàn nhã, để cho cô cho rằng anh dây là cố ý.
Hút xong điếu thuốc, anh mới nhìn cô, “Vậy em định thế nào đây?”
Thẩm Tây Lăng sững sờ, cô còn không nghĩ kĩ, bây giờ nội tâm rất mâu thuẫn, mâu thuẫn khiến cô muốn người đàn ông này làm một lần giúp đỡ cô, để cho cô lựa chọn bị động.
Một người luôn cường điệu muốn đem quyền lựa chọn vào trong tay mình, có một ngày thật sự có cơ hội như vậy thì lại không muốn, còn không bằng ném quyền lựa chọn cho người khác.
Cho nên có người trời sinh thích hợp làm kẻ mạnh, có người cũng chỉ xứng là người yếu.
“Nếu không, để mẹ tới chăm mấy ngày?”. Suy nghĩ một chút, cô mới lại mở miệng.
Mẹ này, dĩ nhiên là mẹ của Triển Dịch Minh, Nghê Văn Bái rồi. Mẹ của anh, thì anh dễ mở miệng hơn. Triển Dịch Minh nhìn cô chằm chằm rồi cười, hiểu cô vì sao chủ động tới tìm anh rồi.
Thẩm Tây Lăng có chút oan uổng, cô chỉ vừa lóe ra ý này mà thôi.
“Vậy cô làm cái gì?”. Anh nâng cằm, “Hả?”
Chuyện của mình để lại cho người khác, người làm mẹ như cô lại đi làm cái gì?
Thẩm Tây lăng bị ánh mắt của anh khơi lên tức giận, “Tôi làm cái gì ư? Tôi làm với anh làm không khác nhau sao? Anh có công việc của mình, tôi có công việc của tôi, mỗi ngày anh làm chuyện của anh, tôi cũng bận chuyện của tôi. Anh cảm thấy tôi chưa làm tròn bổn phận của mình, vậy người làm bố như anh thì lại làm tròn bổn phận sao?”
Tám lạng nửa cân, ai có thể so với ai khác mình tốt hơn bao nhiêu.
“Con mẹ nó, tôi còn phải làm tròn bổn phận thế nào nữa? Mấy năm này là ai nuôi dưỡng An An lớn lên hả?”
Đây chính là tử huyệt của cô, nhiều năm như vậy, cô không thể đảm đương tốt vai trò làm mẹ của mình.
Thấy cô có vài phần chán nản, anh cười, “Khi cô chăm sóc được An An vài năm rồi, trở lại nói cho tôi biết, chúng ta giống nhau.”
Coi như có vẻ đuối lý, cô vẫn đứng , không chịu khuất phục.
Triển Dịch Minh nhìn cô không thả, “Cho em một lời nhắc nhở này, muốn yêu cầu người khác bỏ ra cái gì thì xin hãy suy nghĩ xem nghĩa vụ của mình đã hoàn thành hay chưa đi.”
Nói xong, anh đi tới trước mặt cô, vươn tay vuốt mặt cô. Cô vươn tay để gỡ tay anh xuống, “Anh…..”
Anh không để ý, “Em là vợ anh.”
Thẩm Tây Lăng cứ có cảm giác hôm nay anh rất kì quái, nhưng lại nói không ra kì quái chỗ nào, đẩy anh ra, “Tôi đi ngủ.”
Triển Dịch Minh liền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô bước cách mình càng xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...