Bà Chu cũng đã xuất viện được bốn ngày, Thì Kỳ vẫn đang suy nghĩ phải tìm một cơ hội để cảm ơn Chu Mộ Thâm, dù gì ngày hôm đó nếu không có anh, Đỗ Sơ Hạ nhất định sẽ không thể nào bỏ qua dễ dàng cho cô được.
Chỉ có điều, vào ngày bà Chu xuất viện, Thì Kỳ không hề nhìn thấy bóng dáng của Chu Mộ Thâm đâu cả.
Hôm nay, Thì Kỳ vừa mới ăn cơm xong, định quay trở lại phòng làm việc, ngồi còn chưa được ấm ghế thì thấy có cô y tá đến tìm cô: ""Bác sĩ Thì, bên ngoài có cô gái tới tìm cô.""
Thì Kỳ đi ra ngoài cửa, vẫn còn đang nghĩ không biết ai tới tìm mình, chân vừa mới bước ra khỏi cửa được một nửa, thì bất chợt bị một vòng tay ôm chặt: ""Chị Thì Kỳ, em nhớ chị quá đi!""
Âm thanh sắc nét vang lên bên tai, đợi tới khi người đó nới lỏng tay buông cô ra, một khuôn mặt đáng yêu nhõng nhẽo liền xuất hiện trước mắt cô.
Chu Nghiêu Thanh khoác một chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, dưới chân đi một đôi giày cao gót khoảng chừng mười phân, dáng người cao gầy. Mái tóc dài tới vai, đen nhánh có phần hơi rối, môi đỏ răng trắng, mặc dù khuôn mặt của cô bây giờ không còn vẻ non nớt như trước kia, nhưng gương mặt này, đôi mắt này, đối với Thì Kỳ, đều hết sức thân thuộc.
Thì Kỳ cong môi cười một tiếng, cảm thấy có chút ngạc nhiên, sao hôm nay cô nhóc này lại tới tìm mình: ""Em quay về từ lúc nào vậy?""
Chu Nghiêu Thanh lè lưỡi một cái: ""Em về từ tuần trước rồi cơ, có điều ngày hôm qua mới bị anh trai em bắt được, lôi về nhà."" Cô cười híp mắt, đưa tay kéo lấy cánh tay Thì Kỳ, ""Chị Thì Kỳ, chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó nói chuyện được không?""
Thì Kỳ hơi ngập ngừng một chút, bởi vì bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, nhưng lại nhìn tới gương mặt vui tươi hớn hở của cô nhóc này, cuối cùng cô cũng không đành lòng cự tuyệt, mím môi nói: ""Vậy em đợi chị một lát, chị quay vào nói với đồng nghiệp đã.""
Chu Nghiêu Thanh gật đầu: ""Vâng ạ."
Lúc còn nhỏ, Chu Nghiêu Thanh đặc biệt thích dựa dẫm vào Thì Kỳ, tuy rằng đối với mọi người, Thì Kỳ luôn tỏ ra không thân thiện, nhưng Chu Nghiêu Thanh cho tới tận bây giờ cũng không hề bị vẻ bề ngoài đó đánh lừa. Lúc ấy, nhà họ Chu với nhà họ Vu ở cùng trong một khu, những người lớn tuổi trong khu đều nói Thì Kỳ tính tình quá lạnh lùng, chung sống không được tốt, những người bạn nhỏ ở bên cạnh nghe thấy đề cập tới Thì Kỳ thì cũng tò mò.
Có thể nói là, Chu Nghiêu Thanh hết lần này tới lần khác không hề tin mấy lời nói này nói nọ của mọi người, chỉ thích suốt ngày được ở cùng một chỗ với Thì Kỳ. Mỗi khi tới kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, bài tập của Chu Nghiêu Thanh lúc nào cũng bị cô kéo dài cho tới tận trước ngày khai giảng một ngày mới chịu gấp rút làm. Cô khi đó một mặt sẽ làm thoăn thoắt, một mặt thì lại kêu gào không biết làm tới khi nào mới xong được đống bài tập này đây, lúc này, Thì Kỳ sẽ tới làm giúp cô. Lúc ấy, Chu Nghiêu Thanh ngay lập tức ôm lấy Thì Kỳ, cái miệng ngọt như kẹo nói cô đúng là một người chị tốt. Từ đó về sau, nếu như còn có người nói những lời nói xấu, nói chung sống khó khăn với Thì Kỳ, Chu Nghiêu Thanh, tiểu bá vương này sẽ xắn tay áo, hất cổ lên tranh cãi với người đó một phen, dù thế nào cũng sẽ bắt người đó phải thừa nhận Thì Kỳ là người tốt bụng, diện mạo xinh đẹp mới thôi.
Sau này, nhà họ Vu xảy ra chuyện, ngày Thì Kỳ cùng với Nhàn Vân quay trở về phương Nam, Chu Nghiêu Thanh còn trốn ở trong chăn lén khóc một trận. Hôm nay gặp lại Thì Kỳ, Chu Nghiêu Thanh cảm thấy giữa hai người họ vẫn không hề có một khoảng cách nào.
Nói liên miên với Thì Kỳ cả nửa ngày trời mới nhớ tới chuyện chính, cô vỗ vỗ đầu mình, hắng giọng rồi nói: ""Xem trí nhớ của em này, Thái hậu nương nương nhà em giao cho em truyện trọng đại vậy mà em quên béng mất. Chị Thì Kỳ, buổi tối chị có bận gì không?""
Thì Kỳ cũng không nghĩ nhiều, liền trả lời thành thật: ""Không bận. Sao vậy?""
Cô nhóc mặt mày hớn hở: ""Tốt quá, vậy đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà đi, Thái hậu nương nương nói em phải mang được chị về nhà ăn cơm.""
Thì Kỳ sợ run lên bần bật, tới nhà họ Chu ăn cơm thế nào cũng phải chạm mặt Chu Mộ Thâm, cô theo bản năng muốn từ chối: ""Mấy hôm nữa chị sẽ qua thăm bà Mạnh, em về nhà nói trước với bà Mạnh một tiếng giúp chị.""
Chu Nghiêu Thanh không nghe theo, bèn dùng khổ nhục kế: ""Chị Thì Kỳ, nếu tối nay chị không về nhà cùng với em, thì em nghĩ cùng đừng hòng nghĩ sẽ được vào nhà, bà đã lên tiếng rồi, cho nên....""
Chu Nghiêu Thanh biết rõ Thì Kỳ là người dễ mềm lòng, lúc nhỏ cũng vậy, chỉ cần cô có chuyện gì cần Thì Kỳ giúp, chỉ cần gắng sức ăn vạ là Thì Kỳ sẽ đáp ứng cô ngay. Cho nên mười năm sau hay hai mươi năm sau có áp dụng lại thì kết quả vẫn như cũ.
Ban đầu Thì Kỳ nói sau khi tan làm sẽ tự mình bắt xe tới nhà họ Chu, nhưng Chu Nghiêu Thanh lại nói muốn ở lại bệnh viện đợi cô, nói cô không cần phải để ý đến mình, cứ đi làm việc đi. Thì Kỳ biết rõ tính tình của cô nhóc này, nên cũng để cô ở lại, kéo dài tới tận 5 giờ 30, Thì Kỳ mới tan làm.
Hai người đi tới thang máy, Thì Kỳ giơ tay nhấn nút đóng cửa, cửa đang khép kín lại dần dần thì ""ding"" một tiếng, sau đó lại mở ra.
Thì Kỳ ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Từ Sùng, cô vội gật đầu chào một tiếng: ""Chủ nhiệm Từ.""
Từ Sùng khẽ "Ừ" một câu, đứng ngay ngắn đằng trước Thì Kỳ, giơ tay lên nhấn nút đóng cửa.
Chu Nghiêu Thanh là một tiểu quỷ tinh ranh, ánh mắt dừng ở giữa hai ngươi, quay vòng một hồi, trong lòng liền có chút suy nghĩ.
Tới khi Thì Kỳ lên xe, Chu Nghiêu Thanh làm bộ lơ đãng hỏi: ""Chị Thì Kỳ, người đàn ông vừa rồi là cấp trên của chị hả?""
Thì Kỳ gật đầu một cái, hỏi: ""Có chuyện gì sao?""
Chu Nghiêu Thanh cười đùa cợt nhả nói: ""Dáng dấp cũng được đó, đẹp trai phết.""
Thì Kỳ lắc đầu cười khẽ.
Lúc xe dừng lại trong sân của nhà họ Chu, Thì Kỳ với Chu Nghiêu Thanh cùng nhau xuống xe. Càng tới gần Thì Kỳ lại càng có chút khẩn trương, cảm giác mình quả thực không nên tới đây, không danh không phận, có chút kỳ lạ, không nói ra được.
Cũng may tới khi vào trong nhà cô không hề nhìn thấy Chu Mộ Thâm.
Bà Chu nhìn thấy cô thì tươi cười hớn hở gọi cô qua: ""Thì Kỳ, tới đây.""
Thì Kỳ đi tới bên cạnh, ""Bà Mạnh."" Sau đó nhìn về phía Hà Đông Cẩm, ""Bác gái.""
Hà Đông Cẩm cười nói dịu dàng: ""Nhiều năm không gặp, không ngờ cháu càng ngày lại càng xinh đẹp như vậy.""
Chu Nghiêu Thanh cố ý ghen tị mà chen vào: ""Bà Mạnh, bà Hà à, cháu gái ruột, con gái ruột của hai người vẫn còn đang đứng đây đấy nhé.""
Hà Đông Cẩm liếc Chu Nghiêu Thanh một cái: ""Con với Thì Kỳ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sao lại không học được điều gì tốt từ chị Thì Kỳ thế hả, cũng đã 23 tuổi rồi mà suốt ngay chỉ biết chạy nhảy mãi đâu không biết.""
Chu Nghiêu Thanh nhìn Thì Kỳ làm một bộ mặt quỷ. Cùng lúc đó dì đi ra ngoài gọi mọi người vào ăn cơm. Mọi người sau khi rửa tay thì ngồi xuống bàn ăn. Bên ngoài truyền tới tiếng động cơ của xe ô tô, dì liền lau tay vào chiếc tạp dề đang đeo trước ngực, sau đó ra mở cửa.
""Mộ Thâm, về rồi đấy à.""
Chu Mộ Thâm gật đầu một cái, dì nói: ""Đúng lúc lắm, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, để dì lấy thêm bộ bát đũa.""
Thì Kỳ ngẩn người, đôi đũa trong tay theo đó xiết chặt lại.
Hà Đông Cẩm nói: ""Tới ngồi xuống ăn cơm đi."" Rồi nhìn Thì Kỳ, ""Thì Kỳ, đây là anh của Nghiêu Thanh, cháu còn nhớ chứ?""
Thì Kỳ gật đầu một cái nói: ""Nhớ ạ.""
Chu Mộ Thâm rửa tay xong đi ra, tay áo đã được xắn lên mấy nấc, nghe thấy những lời này thì lạnh nhạt liếc một cái tới chỗ Thì Kỳ đang ngồi. Chu Mộ Thâm ngồi xuống vị trí đối diện với Thì Kỳ, toàn bộ quá trình ăn cơm, Thì Kỳ đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm dồn vào thức ăn trong bát.
Hà Đông Cẩm thấy dáng dấp Thì Kỳ khôn khéo, lanh lợi, càng nhìn lại càng thấy thuận mắt, liếc nhìn sang con trai mình, cảm thấy, nếu như Chu Mộ Thâm cưới được Thì Kỳ về nhà thì tốt biết bao, tâm tư trong lòng liền nổi lên: ""Thì Kỳ này, bác gái nhớ không nhầm thì con lớn hơn Nghiêu Thanh một tuổi đúng không?""
Thì Kỳ ngẩng mặt lên nhìn Hà Đông Cẩm: ""Đúng ạ."
Hà Đông Cẩm nói: ""Sau này, nếu có thời gian thì tới đây chơi với bác nhiều một chút, bác gái với mẹ cháu trước kia quan hệ cũng rất tốt.""
Ánh mắt Thì Kỳ chợt lay động, mím môi nói: ""Được ạ.""
Chu Mộ Thâm lặng lẽ liếc mắt nhìn Thì Kỳ, thấy vẻ mặt cô có chút tịch mịch, nhìn kỹ thì thấy chân mày hơi nhíu lại.
Chu Nghiêu thanh gắp một đũa thức ăn, nói: ""Mẹ, mẹ có gì thì cứ nói thẳng đi, vòng vo như vậy không thấy mệt sao."
Hà Đông Cẩm bị Chu Nghiêu Thanh vạch trần, cố gắng nén giận, thấp giọng mắng cô một câu: ""Con nhóc này, lo ăn cơm của con đi."" Sau đó sắc mặt lại trở lại bình thường, cười nói, ""Thì Kỳ à, hiện tại, cháu đã có bạn trai chưa?""
Trong lòng Thì Kỳ khẽ rơi lộp bộp, theo bản năng nhìn về phía Chu Mộ Thâm, nhưng Chu Mộ Thâm lại rất bình tĩnh, ánh mắt như giếng cạn, không một gợn sóng, không nhìn ra được là có hứng thú hay không.
Cô lau khóe miệng, khẽ cười một tiếng: ""Cháu vẫn chưa có ạ.""
Hà Đông Cẩm gật đầu một cái: ""Ở độ tuổi này của cháu cũng chưa cần sốt ruột gì nhiều.""
Sau bữa cơm tối, Thì Kỳ với bà Chu trò chuyện ở trong phòng khách một lúc. Vì lo lắng thời gian đã muộn, nên bà Chu ra lệnh cho Chu Mộ Thâm đưa Thì Kỳ về nhà.
Thì Kỳ nói: ""Không cần đâu bà Mạnh, cháu có thể tự về một mình được ạ.""
Bà Chu không chịu, giọng kiên quyết: ""Như vậy sao được, để một cô gái như cháu bắt xe trở về không hề an toàn.""
Chu Nghiêu Thanh đứng một bên cũng tiếp lời: ""Đúng vậy, đúng vậy.""
Chờ tới lúc Thì Kỳ với Chu Mộ Thâm đi ra cửa, Hà Đông Cẩm nói: ""Mẹ, mẹ cảm thấy Thì Kỳ với Mộ Thâm, hai đứa nó thế nào?""
Bà Chu còn chưa mở miệng, Chu Nghiêu Thanh đã cướp lời, ""Con thấy anh với chị Thì Kỳ thật sự rất xứng đôi, bà nội, bà thấy cháu nói có đúng không?""
Bà Chu cười híp hết cả hai mắt lại, ngón tay ấn nhẹ xuống trán của Chu Nghiêu Thanh: ""Tiểu quỷ này, nói đúng ý bà lắm."
Hà Đông Cẩm thở dài một hơi, liền cảm khải: ""Chỉ là tình hình trong nhà Thì Kỳ hơi phức tạp một chút, nếu không, tính cách của con bé, thật sự rất hợp mắt con.""
Bà Chu, người đã đi quá nửa đời, nhìn vấn đề coi như vẫn được coi là thông suốt, lập tức nói: ""Vợ chồng trẻ chung sống, quan trọng nhất chính là xem xem tính tình có hòa hợp hay không.""
Hà Đông Cẩm từ trước tới giờ đều luôn kính trọng bà Chu, nghe bà nói như vậy, thì cũng hiểu ra được bà rất hài lòng với Thì Kỳ, lập tức liền không hai lời. Thay đổi suy nghĩ đi một chút, Thì Kỳ nha đầu này dù sao cũng có thể xem là được bà tận mắt chứng kiến từ khi còn nhỏ tới khi lớn lên, biết rõ gốc tích, nhìn cũng giống như là một người hiểu chuyện, nếu như trở thành con dâu của mình, quả thật không tệ.
...
Không khí trong xe rất yên tĩnh.
Thì Kỳ cảm thấy mỗi lần ngồi trên xe của Chu Mộ Thâm, cô đều không biết phải nói cái gì, có chút buồn chán mà rũ mắt xuống, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong găng tay màu trắng dính một vệt máu.
Thì Kỳ theo bản năng vội vàng che mũi, ngẩng đầu lên, đưa tay vào trong túi xách lục tìm khăn giấy, ngón tay cô vừa mới chạm được vào túi đựng khăn giấy thì phát hiện cằm mình đã bị người ta giữ chặt.
Thì Kỳ ngẩn người, quay mặt sang nhìn anh, đột nhiên lại có chất lỏng từ trong mũi chảy ra, rớt xuống tay áo sạch sẽ chỉnh tề của Chu Mộ Thâm. Thì Kỳ không ngừng nói xin lỗi, Chu Mộ Thâm khẽ nhíu mày: ""Đừng động đậy.""
Giọng nói của anh nâng cao, không cho cô nói chen vào câu nào.
Thì Kỳ ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt liếc thấy anh vặn ra chai nước suối, đem khăn giấy thấm ướt đưa cho cô: ""Trước tiên đem cái này chặn lại.""
Thì Kỳ liếc nhìn khăn giấy đã được thấm ướt trên tay anh, nhận lấy, nhét vào trong lỗ mũi, có cảm giác hơi khó chịu, sắc mặt Thì Kỳ có chút nóng lên, trong lòng buồn bực, không hiểu tại sao tự dưng lại bị chảy máu mũi.
Lúc Thì Kỳ mới tới Hưng Hoa năm đầu tiên, bởi vì không chịu được khí hậu hanh khô của nơi này nên cũng đã chảy máu mũi mấy lần, nói thế nào thì cô cũng đã ở thành phố B này mười mấy năm, thật đúng là không có tiền đồ.
~Hết chương 5~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...