Chu Nghiêu Thanh nghịch nghịch ngón tay: "Đại khái là như thế." Cô dè dặt liếc nhìn Chu Mộ Thâm: "Anh, anh sẽ giúp em chứ?"
Chu Mộ Thâm cầm lấy cốc nước uống một ngụm: "Chuyện này sớm muộn mẹ và mọi người cũng sẽ biết, công việc của Chi Cẩn rất đặc thù. Tương lai nếu em với cậu ta thật sự kết hôn sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, em đã từng nghĩ qua chưa?"
Vợ cũ của Kiều Chi Cẩn – Tống Mẫn cũng vì không thể chịu đựng nổi công việc của Kiều Chi Cẩn, quanh năm ngày tháng không ở nhà, đến cuối cùng hai người bọn họ đã bước đến con đường ly hôn. Nói thật lòng Chu Mộ Thâm cũng vì suy nghĩ tới tính cách của Chu Nghiêu Thanh, có thể đảm nhiệm được thân phận Quân Tẩu* này hay không, quả thật anh không dám khẳng định.
*Quân Tẩu: Dùng để chỉ vợ của Quân nhân.
Chu Nghiêu Thanh biết điều mà anh trai cô lo lắng, có lẽ đây cũng chính là điều mà Kiều Chi Cẩn đang lo lắng.
Chu Nghiêu Thanh đứng dậy, đi tới bên cạnh Chu Mộ Thâm, giống như lúc còn bé làm nũng với anh: "Anh, em biết anh đang lo lắng điều gì. Mọi người cảm thấy anh ấy là người đã ly hôn lại còn có thêm một đứa con, chắc chắn không phải là người thích hợp để lựa chọn. Nhưng đối với em, cả đời này không có ai có thể thích hợp với em hơn anh ấy. Từ năm 17 tuổi em đã thích anh ấy. Khi biết anh ấy kết hôn, em đã nghĩ có lẽ cả đời này anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về mình nữa. Nhưng ai nói trước được điều gì chứ, anh ấy ly hôn, đây là ông trời cho em cơ hội. Vì vậy, anh giúp em có được không? Đợi bọn em ổn định mọi thứ mới nói cho mẹ và mọi người."
Hốc mắt cô ửng đỏ, còn có chút ươn ướt.
Chu Mộ Thâm im lặng nhìn cô em gái bé nhỏ của mình, cuối cùng cũng không đành lòng, anh nâng tay lên xoa đầu cô: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Chu Nghiêu Thanh thấy anh nói như vậy, biết chắc chắn là anh đã đồng ý, cô cười hì hì: "Cảm ơn anh."
Chu Mộ Thâm chân trước vừa mới bước được một nửa ra khỏi cửa phòng thì nhận được điện thoại.
Người ở đầu bên kia không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: "Nói chuyện một chút được chứ?"
Chu Mộ Thâm liếc nhìn cửa phòng đã đóng chặt, xoa nhẹ giữa hai chân mày: "Được."
Kiều Chi Cẩn vốn định tìm một thời gian phù hợp để nói chuyện với Chu Mộ Thâm, khổ nỗi mãi mà vẫn tìm không ra, lần này đúng lúc trong thời gian xin nghỉ nên quyết định đem mọi chuyện giải quyết một lượt cho xong xuôi.
Chu Mộ Thâm tới nơi, Kiều Chi Cẩn ngồi trên ghế, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, anh nói: "Chuyện này cậu đừng nói với Nghiêu Thanh."
Chu Mộ Thâm khẽ cười, ngồi xuống phía đối diện: "Đấy là em gái tôi."
Kiều Chi Cẩn cười, Chu Mộ Thâm với lấy chai bia khẽ xoay nhẹ, không nhanh không chậm nói: "Sao cậu lại có suy nghĩ như thế? Nghiêu Thanh tính cách rất trẻ con. Tống Mẫn cũng bởi vì chịu không nổi danh phận Quân Tẩu, cậu nghĩ Nghiêu Thanh đảm đương nổi?"
Kiều Chi Cẩn thu lại nụ cười trên môi, tay cầm lấy chai bia trên bàn, nói: "Tôi không chắc."
Nói thật thì Kiều Chi Cẩn cũng sắp 35 tuổi rồi, anh không thể nào chắc chắn được Nghiêu Thanh sẽ có thể bên anh được bao lâu. Chẳng qua là bây giờ có thể bên cạnh nhau thì bên cạnh nhau, vậy thôi. Sau này nếu cô có lựa chọn tốt hơn, anh cũng sẽ sẵn sàng buông tay.
_____
Chu Mộ Thâm trở về phòng.
Ở trên giường trong phòng ngủ, cô cuốn chăn, tư thế ngủ xấu vô cùng, một nửa chăn còn bị rớt xuống dưới sàn nhà.
Trước lúc ra ngoài anh đã cố ý chỉnh chăn cho cô, vậy mà bây giờ...
Đệm hơi lún xuống, Thì Kỳ bị động tĩnh nhỏ làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Chu Mộ Thâm áo mũ chỉnh tề, cô hơi sững người, mắt lim dim: "Anh vừa ra ngoài đấy à?"
Chu Mộ Thâm cúi đầu cởi cúc áo sơ mi, thay đồ ngủ sau đó vén chăn lên: "Anh ra ngoài gặp Chi Cẩn."
Thì Kỳ tự động dựa vào ngực anh: "Hai người không đánh nhau đấy chứ?"
Chu Mộ Thâm bật cười, ngón tay luồn vào mái tóc của cô: "Em cả ngày suy nghĩ bậy bạ gì thế hả, cũng chẳng phải tên nhóc 17 – 18 tuổi nữa, đánh nhau gì chứ!"
Thì Kỳ gật đầu, chớp chớp mắt: "Cũng đúng ha."
_____
Ngày hôm sau, khách khứa tướp nượp.
Trong phòng trang điểm.
Thì Kỳ từ sáng sớm đã ở bên cạnh Trường Mi, sau khi xong xuôi mọi chuyện thì lúc này trong tay cô đang ôm một đứa nhóc mũm mĩm trắng trẻo.
Là nhóc con nhà Giang Oản với Diệp Nghiêu Thần, Giang Oản tạm thời có chút chuyện nên đã rời đi. Giang Oản với Trường Mi là bạn thân từ nhỏ. Thẩm Trường Mi nhìn Thì Kỳ ôm đứa bé: "Thì Kỳ, em định lúc nào thì có em bé thế?"
Thì Kỳ đang cầm trống lắc chơi với Diệp Tư Duệ, nghe vậy thì có chút hoảng, "Em vẫn chưa nghĩ tới, haha."
Thẩm Trường Mi gật gật đầu, vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, cau chặt mày vội vã che miệng, cô cầm lấy cốc nước bên cạnh uống vội mấy hớp, lúc này mới đè xuống được cơn buồn nôn, lo lắng nói: "Lát nữa tổ chức hôn lễ đột nhiên lại buồn nôn như thế này thì chị phải làm sao?"
Thì Kỳ nhớ ra gì đó vội nói: "Trong túi xách của em có một hộp ô mai khô, vốn dĩ định đưa cho chị lâu rồi mà quên mất, lát nữa nếu lại buồn nôn thì chị ăn một viên, rất có ích."
Thẩm Trường Mi cười: "Em có lòng rồi."
______
Kiều tam nhi với Đoàn Dịch Vinh và mấy người khác đang tiếp khách.
Hai người tán gẫu, người đầu tiên nhìn thấy Hứa Tích là Kiều tam nhi, anh đưa ngón tay lên xoa nhẹ môi, khẽ đằng hắng một tiếng: "Hứa đại tiểu thư tới rồi."
Đoàn Dịch Vinh cũng đưa mắt qua phía đó, nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay: "Cô ấy quay lại lúc nào vậy?"
Kiều tam nhi nói: "Được khoảng 1 tuần rồi, đợi lúc nữa chúng ta có kịch hay để xem đấy."
Hứa Tích mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Kiều tam nhi còn chưa đợi Hứa Tích tới gần đã cười nói: "Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp."
Hứa Tích cười dịu dàng: "Anh ba, đã lâu không gặp." Sau đó cô cũng nghiêng người về phía Đoàn Dịch Vinh gật đầu một cái: "Anh Vinh Tử."
Kiều tam nhi chỉ chỉ tay vào người đàn ông bên cạnh Hứa Tích: "Em không định giới thiệu với bọn anh à? Bạn trai sao?"
Hứa Tích: "Vị này là đồng nghiệp của em – Hà Văn Hoán."
Kiều tam nhi "Ồ" một tiếng, trong lời nói chứa một chút ý tứ: "Là đồng nghiệp à, được, tốt lắm." Vừa nói vừa vươn tay ra bắt tay với người kia, híp mắt quan sát: "Sao tôi lại cảm thấy vị Hà tiên sinh đây có chút quen mắt thế nhỉ?"
Hứa Tích cắt lời anh: "Anh ba, Trường Mi đang ở đâu?"
"Ở phòng nghỉ trên lầu, lầu hai quẹo trái, phòng 203."
Chờ Hứa Tích với Hà Văn Hoán đi xa, Kiều tam nhi thu lại ánh mắt, quay sang nói với Đoàn Dịch Vinh: "Cậu biết người vừa nãy là ai không? Lúc trước từng theo đuổi Hứa Tích đấy, lần này mang anh ta tới là có ý gì?"
Hứa Tích nói với Hà Văn Hoán: "Anh đi dạo loanh quanh trước đi, em phải đi gặp một người."
Hà Văn Hoán nhìn cô một cái, nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ anh không thể gặp người khác?"
Hứa Tích quay đầu nhìn anh ta một cái, Hà Văn Hoán nhượng bộ: "Đùa một chút thôi mà. Được rồi, em lên đi, anh ở đây đợi em."
Hứa Tích gật đầu, bước vào trong thang máy.
Hứa Tích từ trong thang máy đi ra không ngờ lại gặp Chu Mộ Thâm. Cô ngẩn người sau đó rất nhanh quay trở lại trạng thái cũ, tươi cười tiến lên: "Đã lâu không gặp, nghe nói anh kết hôn rồi, chúc mừng nhé."
Chu Mộ Thâm cũng nhìn cô gật đầu một cái: "Quay trở lại rồi sao."
Phản ứng này của anh so với suy nghĩ ở trong đầu Hứa Tích có chút chênh lệch, vẻ mặt trầm tĩnh, không có chút ngạc nhiên nào, giống như cô đối với anh chỉ là một người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Hứa Tích "Ừm" một tiếng, vuốt mấy lọn tóc xõa bên má ra phía sau tai: "Bữa tiệc ở trường lần trước vốn dĩ muốn chào hỏi anh một tiếng nhưng anh lại rời đi trước mất rồi."
Chu Mộ Thâm nhìn cô: "Có chuyện đột suất."
Hứa Tích đang muốn nói gì đó, ánh mắt vô ý lướt qua phía sau lưng Chu Mộ Thâm, chờ người đó tới gần.
Thì Kỳ đi tới bên cạnh Chu Mộ Thâm, nhìn Hứa Tích gật đầu một cái sau đó khẽ kéo ống tay áo của anh: "Vị tiểu thư này là ai vậy? Anh không định giới thiệu với em sao?"
Yết hầu Chu Mộ Thâm khẽ động, đang muốn mở miệng thì Hứa Tích đã cướp lời: "Bạn học cũ." Nói xong lại cảm giác bản thân phản ứng có phần hơi quá khích, thế là cô vội sửa lại: "Tôi là học muội của Chu sư huynh."
Thế nhưng phản ứng như vậy lại càng khiến cho bầu không khí trở nên mập mờ. Giấu đầu hở đuôi? Muốn che đậy lại càng lộ liễu.
Chu Mộ Thâm nhìn Hứa Tích, ánh mắt sắc bén có phần tìm tòi quan sát.
Hứa Tích vờ như không nhìn thấy, cười nói: "Vị này chắc hẳn là Chu phu nhân rồi? Xin chào, tôi là học muội của Chu sư huynh, Hứa Tích."
Thì Kỳ cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đưa tay ra: "Xin chào, Thì Kỳ."
"Xin chào." Hứa Tích lại nói: "Vậy tôi xin phép đi gặp Trường Mi một lát, lần sau nếu có cơ hội cùng uống café nhé."
Thì Kỳ ngẫm nghĩ, đợi người ta đi xa, cô mới nhớ ra đây chẳng phải là người con gái trong video mà Tằng Thiến gửi qua cho cô hay sao, cô kéo tay áo Chu Mộ Thâm: "Cô ấy chẳng phải là vị tiểu thư kéo đàn violon đó sao?"
"Ừ." Chu Mộ Thâm khoác vai cô đi vào trong thang máy.
Tiệc rượu bắt đầu chỉ có mấy người trẻ tuổi đang chơi rất hăng say.
Thẩm Trường Mi vì trong người không khỏe, lại buồn nôn nên Thẩm Kỳ Ngộ đã dìu cô về phòng nghỉ ngơi.
Không biết chơi thế nào mà Kiều tam nhi với Đoàn Dịch Vinh đột nhiên cởi áo, ở trong hồ bơi đứng cạnh các vị khách nữ thi nhau hét chói tai.
Thì Kỳ với Chu Nghiêu Thanh đứng một bên xem náo nhiệt, Chu Mộ Thâm với Thẩm Thừa Đông ngồi trên ghế nói chuyện, cứ chốc chốc lại liếc mắt tới phía Thì Kỳ.
Kiều tam nhi với Đoàn Dịch Vinh vui chơi thỏa thuê rồi lúc này mới chịu bò lên nghỉ ngơi, ánh mắt liếc tới Nghiêu Thanh với Thì Kỳ.
Kiều tam nhi ra hiệu với Đoàn Dịch Vinh, Đoàn Dịch Vinh lập tức hiểu ý.
Chu Nghiêu Thanh với Thì Kỳ không hề biết nguy hiểm đang cận kề, đang cười nói chuyện phiếm thì đột nhiên thấy bị nhấc bổng lên, chớp mắt đã bị người ta ném vào hồ bơi.
Chu Nghiêu Thanh biết bơi nên không có vấn đề gì.
Còn Thì Kỳ chính là một con vịt cạn, mới uống mấy ngụm nước mà đã kêu oang oang hết cả lên.
Chu Mộ Thâm nghe thấy ồn ào cũng vội nhìn qua, thấy Thì Kỳ bị rơi xuống nước, anh cũng vội vội vàng vàng nhảy xuống hồi bơi.
Thì Kỳ ở trong hồ bơi đạp tới đạp lui, nơi cô bị rơi xuống là nơi có độ sâu sâu nhất trong hồ.
Cho tới khi có một cánh tay ôm ngang eo cô, được ôm ra khỏi hồ bơi. Thì Kỳ hít thở được, hai tay ôm chặt lấy cổ người kia như ôm lấy phao cứu mạng, cô bị sặc nước lỗ mũi hốc mắt đều khó chịu. Sau khi nhìn thấy Chu Mộ Thâm, cô nói: "Em không biết bơi."
Chu Mộ Thâm ôm cô lên trên, có người mang khăn tắm tới.
Chu Mộ Thâm đem khăn tắm khoác lên trên người Thì Kỳ, cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn mỏng, lúc nãy rơi xuống nước toàn thân ướt nhẹp, toàn bộ đều dính chặt lên trên người, đường cong hoàn hảo đều được phơi bày rõ mồn một.
Kiều tam nhi thật sự không biết Thì Kỳ không biết bơi, phản ứng lại còn khủng bố như vậy.
Chu Nghiêu Thanh biết rõ nội tình, cô mắng: "Kiều tam nhi, anh có bệnh hả. Chị dâu em hồi bé bị rơi xuống nước, vậy mà bây giờ anh có làm như thế nữa!!!"
Ở chỗ khác gần hồ bơi, Hà Văn Hoán châm điếu thuốc, liếc Hứa Tích: "Xem ra Chu Mộ Thâm đối xử với vợ hắn cũng rất thật lòng."
Chuyện Thì Kỳ lúc nhỏ bị rơi xuống nước Chu Mộ Thâm cũng có nghe phong phanh.
Lúc ấy nhà họ Vu với nhà họ Chu là hàng xóm, cô năm ấy khoảng 15 tuổi, chơi quanh hồ cá trong tiểu khu, không cẩn thận bị té xuống nước. Ngày ấy làm náo loạn cả khu, cô còn phải ở bệnh viện kiểm tra một tuần mới được về nhà.
Hà Đông Cẩm lúc ấy có tới bệnh viện thăm cô, về nhà cũng còn nhắc qua mấy câu.
Chu Mộ Thâm khi ấy nghe tai trái lọt tai phải, lúc nãy thấy cô rơi xuống nước, trong đầu đột nhiên nhớ lại chuyện này.
Sau khi quay về phòng, Chu Mộ Thâm bế cô vào phòng tắm "Đem váy cởi ra trước đã."
Thì Kỳ hồi phục lại tâm trạng, thấp giọng giải thích: "Lúc trước em từng bị ngã xuống hồ."
Chu Mộ Thâm cầm khăn lau tóc cho cô "Anh biết"
Thì Kỳ không hỏi vì sao anh biết, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô không nhịn được, mắng một câu: "Kiều tam nhi đúng là tên khốn khiếp."
Chu Mộ Thâm dỗ dành cô: "Ừ, đúng là khốn khiếp."
*****
Kiều tam nhi: "Tội có tội~~~ huhuhu"
~Hết chương 38~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...