Liên quan đến tin tức bác sĩ ở bệnh viện Hưng Hoa bị người nhà của bệnh nhân đâm trọng thương rất nhanh đã được lan truyền rộng rãi ở trên mạng. Dân mạng bình luận rất xôn xao, muốn kiểu nào có kiểu đó.
Trình Diệc Ca trông thấy mấy tấm hình là lúc đang cùng mấy người đồng nghiệp trong Sở nghiên cứu nghỉ ngơi. Quay về nghỉ ngơi còn chưa được hai ngày thì lại bị đám người trong này lôi kéo ra ngoài đi khảo sát.
Mấy người đàn ông cao lớn từ trước đến giờ cũng đã quen ở mấy nơi đất hoang như thế này nên cũng không ngại bẩn mà trực tiếp ngồi thẳng xuống đất, bên cạnh bày la liệt những lon bia.
"Chuyện bác sĩ bị đâm mấy ngày trước đã nghe qua chưa?"
"Haiz, thì chính là chuyện bác sĩ bị người nhà bệnh nhân đâm trọng thương chứ gì. Từ đầu năm tới giờ nghề bác sĩ cũng là một nghề khá nguy hiểm đấy, vậy vị bác sĩ kia còn sống không?"
"Được cứu rồi. Cũng may là mạng lớn."
Trình Diệc Ca ở một bên hút thuốc nghe mấy người đồng nghiệp nói chuyện thì cười một cái, thuận miệng hỏi: "Bệnh viện nào vậy?"
"Hưng Hoa đó."
Trình Diệc Ca đang gạt tàn thuốc nghe thấy vậy thì dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn người nọ: "Cái nào?"
"Bệnh viện Hưng Hoa."
"Anh Trình, làm sao vậy?"
Trình Diệc Ca ném điếu thuốc, đưa tay ra: "Có tin tức hay ảnh chụp gì không đưa tôi xem một chút."
"Cũng không biết mấy tin lá cải này liệu có đáng tin hay không. Đây, anh xem đi."
Trình Diệc Ca nhận lấy điện thoại di động, ngón tay lướt mấy cái chợt dừng lại trước một tin tức có tiêu đề khá nổi bật. Anh nhìn mấy giây sau đó trả lại điện thoại cho người đồng nghiệp, đứng dậy bước tới một bên rút điện thoại rồi bấm một dãy số gọi đi.
Thì Kỳ đang nằm sấp ở trên giường xoay xoay cổ tay nhìn đồng hồ lặng lẽ nghiền ngẫm thật lâu mà kim giờ vẫn không có động tĩnh gì. Điện thoại đang đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, cô đưa tay cầm lên nhìn vào dãy số trên màn hình, chần chừ một lúc rồi nhận máy.
Trình Diệc Ca cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cô sẽ không nhận điện thoại của mình, thế mà không ngờ lần này cô lại nghe máy. Anh hơi ngơ ngẩn mấy giây, nhất thời không biết nên nói gì.
Thì Kỳ: "Trình Diệc Ca?"
Trình Diệc Ca hắng giọng một cái: "Anh mới vừa đọc tin tức. Em không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Hai bên đều im lặng không nói gì.
Trình Diệc Ca đang muốn nói gì đó thì Thì Kỳ đã nhanh hơn một bước: "Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."
Trình Diệc Ca cúi đầu hừ khẽ một tiếng, giọng nói có chút giễu cợt: "Muốn không liên qua đến anh như vậy sao?"
Đầu bên kia không có ai lên tiếng.
Trình Diệc Ca lại tiếp tục nói: "Em với Chu Mộ Thâm không nói không rằng vội vã kết hôn. Chẳng lẽ em tin tưởng anh ta có tình cảm với em thật à?"
Thì Kỳ như mèo bị giẫm phải đuôi, nhất thời nổi đóa: "Liên quan gì tới anh? Trình Diệc Ca, anh có bị điên không vậy?"
Dứt lời cô ném luôn điện thoại qua một bên.
Trình Diệc Ca nghe thấy âm thanh tút tút ở đầu bên kia thì lắc đầu bật cười.
Cho đến tận bây giờ Trình Diệc Ca vẫn không tin Thì Kỳ không có một chút động lòng nào với mình, không phải là anh tự tin mà là có một số cái có thể khẳng định rõ ràng.
Bởi vì Cố Nghiêm giới thiệu nên Thì Kỳ và Trình Diệc Ca ngược lại cũng có thể xem như là quen biết. Đối với tâm tư của Trình Diệc Ca trong lòng Cố Nghiêm sáng rõ như gương đồng, suy nghĩ đến cô gái mà mình giới thiệu giờ đây cũng khiến cho người anh em của mình nhung nhớ không nguôi, nói sao đi nữa thì vẫn có chút khó chịu.
Nhưng giữa đàn ông với nhau từ trước đến nay vẫn luôn không quá khó khăn, dù sao thì cả đời của Cố Nghiêm anh cũng không chỉ có mình Thì Kỳ, cùng lắm là bắt chẹt Trình Diệc Ca một vài lần là được.
Ngày đó Trình Diệc Ca lại tới bên ngoài giảng đường của chuyên ngành khoa bọn họ, người ở trong chuyên ngành khoa chỉnh hình đều quen thuộc với Trình Diệc Ca. Một sinh viên chuyên ngành địa chất học lại suốt ngày chạy tới chuyên ngành chỉnh hình của bọn họ ngoại trừ lý do để ý tới con gái khoa của bọn họ thì còn có thể có lý do gì nữa đây.
Mọi người trong lòng đều mơ hồ đoán ra, mỗi lần Trình Diệc Ca tới đều khó tránh khỏi việc bị mọi người trêu chọc.
Chuông tan học vừa mới reo vang, đoàn người đi ra đã nhìn thấy Trình Diệc Ca đứng ở bên ngoài, cười nói: "Tôi nói này kỹ sư Trình à, cậu suốt ngày chạy tới khoa của bọn tôi chẳng lẽ là có hứng thú với khoa của bọn tôi hả?"
Trình Diệc Ca cũng cười nói: "Thôi đi, mỗi lần gặp tôi là mấy người phải trêu chọc mới chịu được à? Không thấy nhàm chán sao?"
Người nọ nói: "Nhàm chán cái gì chứ? Cậu không biết đấy thôi, đây là tin tốt của khoa chỉnh hình chúng tôi đấy, haha."
Trình Diệc Ca còn định nói mấy câu thì liếc mắt thấy Thì Kỳ đi ra ngoài nên cũng không nói với bọn họ nữa.
Trình Diệc Ca đuổi theo kéo lấy tay cô: "Em trốn cái gì?"
Thì Kỳ xoay người lườm anh: "Anh có thể đừng có tới đây nữa hay không?"
"Anh tới đây thì làm sao?"
Thì Kỳ gằn từng chữ: "Tôi không muốn người khác hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì cơ?" Anh như cười như không nhìn cô, "Không thì em nói rõ ràng bây giờ với anh luôn đi."
Thì Kỳ tức giận giậm chân, người này đúng là vô lại mà.
Anh trượt bàn tay đang cầm cánh tay cô xuống bên dưới, nắm chặt lấy bàn tay cô rồi nói: "Đi thôi, anh mời em ăn cơm."
"Tôi không muốn ăn."
"Đừng bướng bỉnh nữa, ăn xong rồi mấy ngày tới anh không đến quấy rầy em nữa."
Thì Kỳ dừng bước quay lại nhìn anh: "Anh nói thật?"
Trình Diệc Ca cau mày, thấp giọng nói: "Em như vậy cũng tổn thương anh quá rồi đấy. Ghét anh thế sao?"
"Rất ghét!"
"Miệng nói một đằng nhưng trong lòng thì nghĩ một nẻo."
Thì Kỳ hít mũi một cái, Trình Diệc Ca nhượng bộ: "Được rồi được rồi, là em ghét anh." Sau đó lại nhìn cô thêm mấy cái, cười cười: "Sao em lại có cái tính khí ương bướng thế này nhỉ?"
Hai người trên đường đều anh một câu tôi một câu, mãi cho tới lúc đi tới quán ăn mới chịu ngừng lại.
Sau khi ăn cơm tối xong thì bên ngoài đột nhiên đổ mưa to.
Thì Kỳ đá mũi chân, lẩm bẩm: "Ăn cơm cái gì chứ, bây giờ muốn về nhà cũng không được nữa."
Trình Diệc Ca thì lại cảm thấy cơn mưa này rơi xuống rất đúng lúc.
Ông trời nể mặt đã giúp người khác đạt được ước vọng.
Anh dặn dò cô: "Ở yên đây đợi anh, anh vào trong hỏi xem ông chủ có ô không."
Mưa ngày càng nặng hạt, tiếng mưa rơi lấn át hết mọi âm thanh xung quanh, bây giờ nếu chạy ra ngoài chắc chắn sẽ ướt sạch mà hôm nay lại còn là ngày đầu tiên Thì Kỳ tới kỳ kinh nguyệt.
Hệ thống thoát nước của trường đại học Z không được tốt lắm, mỗi lần mưa rơi như thác đổ thì trước cổng trường lúc nào nước cũng ngập qua mắt cá chân. Mỗi lần mưa như vậy mọi người đều phải ướt giày đi về ký túc xá.
Chiếc ô mà ông chủ cho mượn cũng không lớn lắm, phần lớn của ô đều nghiêng về phía Thì Kỳ.
Thì Kỳ liếc mắt thấy một bên vai của Trình Diệc Ca đã ướt hết, cô mím mím môi rồi nói: "Che lùi qua bên chỗ anh đi."
Trình Diệc Ca giả vờ nghe không hiểu, anh hỏi lại: "Em nói gì?"
Ô vốn dĩ đã nhỏ, anh vừa nghiêng đầu một cái, hơi ấm liền ngay tức khắc phả vào tai cô. Thì Kỳ quay mặt sang, khoảng cách của hai người có chút gần hơn, khóe mắt của Trình Diệc Ca đều là ý cười khiến cho gò má cô bất chợt nóng ran lên: "Anh cười cái gì hả?"
Trình Diệc Ca vẫn tiếp tục cười, Thì Kỳ nhỏ giọng thì thầm: "Xấu xa."
Trình Diệc Ca vẫn luôn cho rằng nếu như lúc đầu không có Vu Tiền Chí thì anh và Thì Kỳ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.
Trình Diệc Ca biết Thì Kỳ là con gái của Vu Tiền Chí sớm hơn Thì Kỳ một chút nhưng anh vẫn luôn nói dối cô, muốn đợi tới lúc có một cơ hội thích hợp rồi mới nói cho cô biết, nhưng không nghĩ rằng Vu Tiền Chí sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện lại đúng vào hôm diễn ra buổi lễ tốt nghiệp thì lại đến gặp Thì Kỳ.
Trình Diệc Ca nhìn về bóng tối mờ mịt phía trước khẽ thở dài.
...
Hoàng hôn buông dần.
Ngô Hiệu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở đằng sau, mở miệng nhắc nhở: "Sếp Chu, tới nơi rồi."
Chu Mộ Thâm mở mắt ra, anh giơ tay khẽ xoa xoa mi tâm, liếc mắt ra ngoài cửa sổ sau đó đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Ngô Hiệu gọi anh lại, quan sát anh mấy lần sau đó dè dặt hỏi: "Sếp Chu, anh không sao chứ?"
Chu Mộ Thâm cười khẽ: "Có thể có chuyện gì được, đừng nghĩ linh tinh."
Ngô Hiệu gật đầu một cái, do dự hồi lâu rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Sếp Chu, tôi tin anh, anh nhất định không phải là người như vậy."
Chu Mộ Thâm đóng cửa xe lại: "Mau về đi, lái xe nhớ chú ý an toàn."
Chu Mộ Thâm lấy chìa khóa trong túi áo ra rồi mở cửa bước vào nhà.
Thì Kỳ xếp chân ngồi dưới đất, đưa lưng về phía anh không biết đang mày mò cái gì đó mà anh quay trở về cũng không nhận ra.
Anh đem áo khoác vắt lên trên ghế sofa, đi tới sau lưng cô, khẽ cúi đầu thấy cô đang câm tua vít chọc loạn xạ vào đồng hồ đeo tay: "Em đang nghịch vớ vẩn cái gì vậy?"
Thì Kỳ nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh về rồi hả?"
"Đồng hồ đeo tay bị hỏng à?"
Thì Kỳ gật đầu một cái: "Không biết bị làm sao nữa, kim giờ đột nhiên không chuyển động."
Chu Mộ Thâm đưa tay ra: "Đưa anh xem một chút." Sau đó lại nhìn cô: "Mau lên trên ghế ngồi đi."
Thì Kỳ đứng dậy tiến tới bên cạnh anh: "Đây là mẹ em để lại cho em."
Chu Mộ Thâm quay đầu sang quan sát cô, khóe miệng khẽ cong lên, anh nhìn mặt dây ở trong tay mình thấy mặt dây màu trắng bằng da bởi vì đeo quá lâu nên đều đã bị bong tróc, "Cầm tua vít qua đây cho anh."
Thì Kỳ đưa cho anh, hoài nghi: "Anh có làm được không đấy?"
Chu Mộ Thâm cười: "Thế em có làm được không?"
Thì Kỳ bĩu môi một cái: "Em không biết làm."
Chu Mộ Thâm tháo gỡ đồng hồ đeo tay, nhìn qua nhìn lại mấy lần: "Có lẽ là hết pin rồi."
"Thế thì đi đâu mới mua được pin chứ?"
Đúng lúc này có điện thoại gọi đến, Chu Mộ Thâm nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn về phía Thì Kỳ đang nghiên cứu tỉ mỉ đồng hồ đeo tay, sau đó anh nhấc chân đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
~Hết chương 32~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...