Nửa thật nửa giả, không thể đoán rõ.
Thì Kỳ nhìn anh chằm chằm, tim của cô giờ đây lại đập nhanh hơn bình thường nữa rồi, nét mặt Chu Mộ Thâm vẫn hết sức thản nhiên, không nhìn ra được cái gì cả. Anh giống như nhận ra suy nghĩ của cô, cười một cái: ""Bị ốm à?"" Anh nói xong, không đợi cô trả lời mà lại nhìn xuống túi rác đang bị cô siết chặt ở trong tay, "Đem rác đi vứt trước đã."
Thì Kỳ phục hồi lại tinh thần, gấp gáp "Ồ" một tiếng, thu lại ánh mắt còn đang nhìn anh xuống dưới túi rác nặng trĩu ở trong tay, bây giờ mới cảm thấy cánh tay đã có chút ê ẩm, cô đi nhanh mấy bước, đem rác bỏ vào trong thùng rác màu xanh ở phía trước.
Thì Kỳ vứt rác xong quay trở lại, vẫn còn đang mải suy nghĩ về người đàn ông ở phía sau mình, không tập trung mà đụng phải dì Từ, dì Từ bèn gọi cô lại. Dì Từ liếc nhìn người đàn ông ở phía sau Thì Kỳ, trong lòng suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng lên: "Này Thì Kỳ, bạn trai cháu đấy à?"
Thì Kỳ theo bản năng quay người lại nhìn Chu Mộ Thâm, Chu Mộ Thâm lúc này cũng đang nhìn cô, Thì Kỳ không nhanh không chậm gật đầu "Vâng" một câu.
Chu Mộ Thâm cười khẽ, cúi đầu chào dì Từ một tiếng, dì Từ cũng rất nồng nhiệt trò chuyện mấy câu. Thì Kỳ đứng ở một bên quan sát người đàn ông, dì Từ chủ yếu đều nói mấy thứ đề tài vụn vặn nhưng anh ngược lại không có một chút thiếu kiên nhẫn nào, tính khí từ đầu tới cuối đều ôn hòa, rất nhiệt tình nói đông nói tây với dì Từ.
Thì Kỳ đứng ở một bên, mấy lần muốn cắt đứt câu chuyện của dì Từ, Chu Mộ Thâm quay sang nhìn cô một cái, thấy cô đang nhàm chán cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, anh nhìn dì Từ nói một câu: "Dì à, Thì Kỳ hiện tại đang ốm, bọn cháu xin phép đi trước."
Tới lúc này, dì Từ mới nhớ ra là còn có Thì Kỳ đứng ở đây, vội vàng nhìn về phía Thì Kỳ quan tâm: "Bị ốm à, vậy mau nhanh đi lên đi, đừng ở ngoài này kẻo lại bị cảm bây giờ." Dì Từ lại nói, "Xem người như dì này, chỉ mải nói mà quên mất."
Đợi sau khi dì Từ đi, hai người mới tiến vào thang máy, Thì Kỳ nhìn anh nhỏ giọng thì thầm: "Tính khí của anh tốt thật, vậy lúc ở nhà chắc là sẽ không bạo lực gia đình đâu nhỉ?"
Chu Mộ Thâm cười nhẹ một cái, cảm thấy suy nghĩ của cô gái này đúng là không thể theo kịp, anh nhìn cô, "Sao vậy, nhìn anh giống người thích bạo lực gia đình lắm à?"
Thì Kỳ đang muốn nói không phải thì đột nhiên cơn ho khan kéo đến, Chu Mộ Thâm thấy vậy nhíu mày: "Đã đi bệnh viện khám chưa?"
Đợi cho cơn ho khan qua đi, Thì Kỳ trả lời: "Có đi khám rồi."
Chu Mộ Thâm đi theo Thì Kỳ vào trong nhà, anh nhìn quanh một vòng, thấy nhà cũng đã có chút tuổi rồi nhưng đồ đạc được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, Thì Kỳ cũng biết mục đích Chu Mộ Thâm tới đây hôm nay, cô nói: "Ông ngoại chắc phải tới tối mới trở về."
Chu Mộ Thâm gật đầu một cái, cởi áo khoác dài màu đen để ở trên ghế sofa, lúc Thì Kỳ đang rót cho anh cốc nước thì điện thoại chợt kêu lên, nhìn tên người gọi thì thấy là điện thoại của Chu Nghiêu Thanh gọi tới.
Thì Kỳ dè dặt nhìn Chu Mộ Thâm đang ngồi trên sofa, cô có chút chột dạ, nhưng vẫn nhận điện thoại: "A lô."
Chu Nghiêu Thanh trêu chọc nói: "Chị dâu nhỏ à, đã gặp anh trai em chưa?"
Thì Kỳ hai má ửng hồng, nghiêng người khẽ "Ừm" một tiếng.
Chu Nghiêu Thanh cười khúc khích như trẻ con: "Chị Thì Kỳ, chị lợi hại thật đấy, sao chị có thể thu phục được anh trai em vậy? Chị không biết đấy thôi, mọi người trong nhà biết hai người muốn kết hôn, vui không sao tả siết được, đặc biệt là bà nội em..."
Thì Kỳ nghe dáng vẻ trêu chọc cô của Chu Nghiêu Thanh cũng không biết phải trả lời lại thế nào, hơn nữa, nam chính lại còn đang ở ngay bên cạnh cô. Đột nhiên tay cô được nới lỏng, cô quay qua nhìn, thấy điện thoại đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Chu Mộ Thâm, anh hạ thấp ánh mắt nhìn màn hình, sau đó để điện thoại áp lên tai.
Chu Mộ Thâm đứng ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm, nói với Chu Nghiêu Thanh ở đầu bên kia mấy câu, Chu Nghiêu Thanh ngay tức khắc im bặt.
Chu Mộ Thâm đưa điện thoại lại cho Thì Kỳ, Thì Kỳ nhận lấy buồn buồn nói: "Ông ngoại có lẽ sẽ bị hù dọa mất."
Chu Mộ Thâm nhìn cô một cái: "Hối hận rồi à?"
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, Thì Kỳ cảm thấy giống như có một tầng áp bức bao vây lấy mình vậy. Cô vội vàng biểu quyết trong lòng, sau đó lắc lắc đầu, cô còn giơ cả tay lên muốn thề nữa.
Ông Thì trở về thấy trong nhà có thêm một người đàn ông, quả thật có chút bất ngờ. Nhưng dù gì cũng đã là một người nhiều tuổi rồi, có sóng gió gì mà ông còn chưa vượt qua cơ chứ, ông chỉ hỏi một câu "Khách đến chơi à?" xong cũng không nói gì với anh nữa.
Khi thấy ông Thì quay trở về, Thì Kỳ cảm thấy có phần bức rức khó chịu, Chu Mộ Thâm thì ngược lại vẫn là một tác phong điềm đạm, ôn thuận kính trọng, nhìn về phía Ông Thì chào hỏi.
Ông Thì gật đầu một cái, cũng không vội hỏi Chu Mộ Thâm lấy thân phận gì để ở trong nhà, lúc Thì Kỳ đưa ly trà cho ông Thì, cô nịnh nọt: "Ông ngoại, mời ông uống trà ạ."
Ông Thì tinh ý, liếc nhìn Thì Kỳ, cười một cái sau đó nhận lấy ly trà.
Thì Kỳ ngồi ở bên cạnh Chu Mộ Thâm, suy nghĩ không biết phải mở lời nói với ông như nào về chuyện kết hôn của hai người, mà còn phải là lý do hết sực hợp tình hợp lý nữa.
Thì Kỳ không nhìn ra được tâm tư của ông Thì, nên trong lòng rất sốt ruột. Chu Mộ Thâm hình như nhìn ra được sự bất an của cô, tay anh đặt nhẹ lên trên mu bàn tay của Thì Kỳ, khẽ bóp một cái.
Ông Thì đem động tác nhỏ vừa rồi của hai người ghi lại vào trong mắt, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, bây giờ mới chậm rãi mở miệng: "Có chuyện muốn nói với ông phải không?"
Mãi cho tới khi cuộc nói chuyện kết thúc, những chuyện mà Thì Kỳ lo âu lại không hề phát sinh dù chỉ một cái. Ông Thì rất bình tĩnh đón nhận chuyện kết hôn của hai người, không nghi ngờ mà cũng không muốn Chu Mộ Thâm phải cam đoan gì cả.
Lúc Thì Kỳ tiễn Chu Mộ Thâm xuống dưới lầu, ngoài miệng vẫn còn lẩm bẩm, Chu Mộ Thâm yên lặng nghe, cười một tiếng, ông Thì nào có chỗ nào không hiểu chứ, chẳng qua là ngại vì có Thì Kỳ ở đó mà thôi. Chính xác là ngày mai ông có lời muốn nói với anh.
Chu Mộ Thâm nhớ lại dáng vẻ nói dối không chớp mắt của Thì Kỳ ở trước mặt ông lúc nãy, cô nói tự mình đến thành phố B chính là vì anh... vân vân đủ các loại, anh khen cô một câu: "Em nói dối đúng là không biết ngượng miệng."
Thì Kỳ vẫn còn đang mải đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, không nghe rõ, cho tới khi ra tới tận cửa tiểu khu, cô mới nhớ ra gì đó, cô nói: "Buổi tối anh ở đâu?"
"Trước khi tới anh đã đặt trước khách sạn rồi."
Thì Kỳ "Ồ" một tiếng, lại hỏi tiếp: "Bà Chu với mọi người có phải cũng biết chuyện chúng ta kết hôn không?"
Chu Mộ Thâm gật đầu.
Thì Kỳ hỏi: "Vậy họ có phản ứng gì?"
Chu Mộ Thâm nhướng mày: "Nghiêu Thanh đã nói gì với em vậy?"
Thì Kỳ lơ đễnh nói: "Nói mọi người rất vui mừng." Sau đó Thì Kỳ lại hỏi: "Vậy còn anh thì sao?"
Chu Mộ Thâm cảm thấy cô gái này tối nay đúng thật là có chút khó ứng phó, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn chằm chằm vào anh, lộ ra một tia mong đợi. Chu Mộ Thâm nghĩ, nếu như mình nói là trong lòng không có chút vui mừng gì không chừng cô gái này sẽ để anh nhìn cô gào khóc cho mà xem, vậy nên anh lấp lửng nói một câu: "Cũng tạm."
Hiển nhiên, đáp án này của anh cũng không đủ để cho cô gái trước mặt cảm thấy hài lòng, ánh sáng trong mắt cô đột nhiên mờ hẳn đi. Trong lòng Thì Kỳ như nhói lên, cũng tạm? Là có ý gì chứ? Người này, cho dù không có tâm tư gì khác thì ít ra cũng nên nói mấy câu dễ nghe mới phải.
Trên mặt cô vẫn như cũ cười cười, hướng tới anh vẫy vẫy tay, "Anh lái xe cẩn thận."
Chu Mộ Thâm ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, sao có thể không nhìn ra được cô gái này không có chút vui mừng nào với lý do đó, suy nghĩ vòng vo trong lòng, cuối cùng anh vẫn coi như là không thấy. Quyết định sẽ không để tật xấu này trở thành thói quen, nếu từ nay về sau khiến nó thành thói quen, thì quả thật không tốt cho lắm.
Anh lái xe rời khỏi tiểu khu được một đoạn đường, chuông điện thoại di động chợt vang lên, anh lấy ra nhìn, là một tin nhắn ngắn: Anh Chu, chuyện chúng ta kết hôn, em cảm thấy, đúng là cũng tạm.
Chu Mộ Thâm cong môi cười, để điện thoại di động lên trên trước tay lái, lấy ra điếu thuốc lá cho lên miệng, anh hơi hạ thấp người xuống để châm lửa. Trong đầu nghĩ, cô gái này cũng là một người biết tính toán chi li, không dễ dàng chịu thua thiệt.
Chu Mộ Thâm hai ngày liên tiếp đều tới chơi cờ tướng với ông Thì, Thì Kỳ ngồi ở một bên ăn khoai tây chiên, vừa ăn vừa nhìn. Rất nhanh, một ván cờ nữa cũng đã kết thúc, Thì Kỳ cũng vừa lúc giải quyết xong túi khoai tây. Cô mò tới bên ghế sofa, vừa mới lấy được một túi nữa qua, còn chưa kịp mở, liền nghe thấy Chu Mộ Thâm nhàn nhạt hỏi: "Họng hết đau chưa?"
Thì Kỳ đang cầm miếng khoai tây, nghe thấy vậy thì nắn nắn cổ, chậm rãi mở miệng: "Khỏi lâu rồi."
Chu Mộ Thâm khẽ nâng mắt: "Đúng là đã khá hơn rồi."
Trong tay anh vẫn còn đang nắm quân cờ, Thì Kỳ cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác giống như lúc còn đi học bị thầy giáo bắt tại trận những lần không tập trung, cô ném miếng khoai tây chiên đi, nhìn trái nhìn phải mà nói với anh: "Em đi rót ly nước."
Ông Thì nhìn cháu gái chạy trốn nhanh như làn khói thì bật cười.
Buổi tối, sau khi hai người ăn tối xong, ông Thì đuổi Thì Kỳ với Chu Mộ Thâm xuống dưới đi dạo.
Nguyên tiêu vẫn còn chưa qua hết, dư vị năm mới vẫn còn tản mạn, có mấy cậu bé đang ở dưới sân bóng rổ gần đó đốt pháo bông, trong tay cầm một chuỗi dây pháo, nhìn thấy Thì Kỳ, mấy đứa hét lên: "Chị Thì, mau tới giúp em châm dây pháo đi."
Thì Kỳ vì đã ở đây từ lâu nên mấy cậu bé nhà hàng xóm đều quen biết cô. Tiểu khu này trị an không quá nghiêm ngặt, mỗi lần đến tết, những tiểu khu ở nơi khác đều nghiêm cấm không được đốt pháo, nhưng riêng tiểu khu này thì lại ngoại lệ.
Thì Kỳ lúc nhỏ đối với mấy chuyện châm pháo này cô đều rất sành sỏi. Tới mỗi buổi tối giao thừa, sau khi ăn xong, cô tự mình xách một chuỗi dây pháo xuống dưới nhà, châm lửa đốt pháo kêu đùng đùng.
Có hàng xóm thấy cô nhóc này gan dạ nên cũng chạy tới giúp Thì Kỳ một tay.
Thì Kỳ đi tới bên cạnh cậu bé, thấy trên đất bày đầy các loại pháo bông, lúc còn nhỏ, cô cũng thường hay chơi mấy loại đó, ví dụ như loại pháo tên lửa, pháo dài hình que,...
Chu Mộ Thâm đứng bên cạnh hút thuốc, nhìn cô ngồi chồm hổm dưới đất, bị một đám trẻ con vây quanh, đang líu ra líu ríu bàn bạc.
Thì Kỳ với đám trẻ con thương lượng sau khi giúp mấy đứa đem những thứ này đốt xong sẽ trở về. Nhìn đống đồ trên đất, cô mới nhận ra là không có lửa, cô vừa nghiêng đầu thì thấy Chu Mộ Thâm đang hút thuốc.
Cô ngước mặt lên nói: "Em mượn lửa một lát."
Chu Mộ Thâm lấy điếu thuốc bên miệng ra, ý hỏi lửa là cái này à, Thì Kỳ dứt khoát gật đầu một cái.
Thì Kỳ lấy lửa ra, chia cho bọn trẻ con để cho vào pháo que, dặn dò mấy đứa không được đứng quá gần, cũng đừng đi phía trên kêu gọi người khác, lúc này, mấy đứa mới nhìn thấy tàn thuốc, giống như nhớ lại gì đó trong quá khứ.
Tia lửa sáng chói rộ lên, khiến cho đêm đen trở nên thật xinh đẹp.
Bọn trẻ con nhìn nhau cười hì hì.
Thì Kỳ đứng dậy, đi tới bên cạnh Chu Mộ Thâm, cô còn chưa sát lại gần, đột nhiên dưới chân có một tiếng nổ vang, Thì Kỳ không phòng bị nên giật mình sợ hại, lao vào trong lồng ngực Chu Mộ Thâm, ôm chặt lấy anh.
Thấy trò đùa quái đản đã được như ý, mấy đứa trẻ che miệng cười ha ha. Thì Kỳ tức giận, hướng Chu Mộ Thâm bĩu môi một cái: "Một đám nhóc không có lương tâm."
Lời nói ra thì như vậy nhưng trong mắt cô đều là ý cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong đến mê người, giống như được treo ở trên cành cây anh đào, dụ người ta tới hái xuống.
~Hết chương 14~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...