Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi


“Vi Vi, tạm thời em cứ bình tĩnh ngồi xuống trước hãng, anh đảm bảo chẳng xảy ra chuyện gì hết đâu.”
Trịnh Hi Ngôn vội vàng ôm lấy mẹ con Đỗ Nhược Vi, cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế, do chuyện người lớn nhạy cảm nên anh ngay lập tức mang đứa nhỏ vào trong phòng, để thằng bé ngồi chơi một mình, tránh đứa trẻ nghĩ ngợi lung tung.

Suốt những năm tháng qua, Trịnh Hi Ngôn là người chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của đứa trẻ đồng thời cách Đỗ Nhược Vi làm sao để vượt qua nỗi đau Quách Thừa Nhân gây ra cho bản thân cô, tuy nhiên, dù Trịnh Hi Ngôn có nóng vội đi chăng nữa thì hiện tại vẫn cần giữ bình tĩnh.
Vội vàng chạy ra ngoài, đến bên cạnh Đỗ Nhược Vi, chắc hẳn cô đã vô cùng khó khăn khi đối diện với người đàn ông kia.

Trịnh Hi Ngôn biết rõ về nước đối với Đỗ Nhược Vi là chuyện cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt Quách Thừa Nhân đang ráo riết tìm kiếm, truy lùng cô, nên anh đã cố gắng hết sức để ém thông tin liên quan tới người con gái đang ngồi bên cạnh xuống rồi, thế mà ông trời cứ thích trêu ngươi, đẩy Đỗ Nhược Vi và Quách Thừa Nhân chạm mặt nhau, thậm chí đối phương còn nhận ra đứa trẻ.

Bi kịch bảy năm trước từng khiến Đỗ Nhược Vi trầm cảm một thời gian rất dài, cô dằn vặt, đày đọa bản thân, nỗi đau chồng chất làm Trịnh Hi Ngôn đặc biệt cảm thấy xót xa cho cô nàng.
Lúc ấy, anh đã cố hết sức ở bên cạnh hai mẹ con Đỗ Nhược Vi, may mắn cô vì đứa trẻ mà nảy sinh ý chí sống tiếp.
Hiện tại, tình cờ đụng mặt Quách Thừa Nhân, đây là một điều khá đáng lo, Trịnh Hi Ngôn sợ rằng cô nhớ đến những chuyện đau khổ rồi suy nghĩ lung tung khiến bệnh tình tái phát.

Hơn nữa, nỗi lo ngại mà Đỗ Nhược Vi đặt ra cũng rất đáng để tâm khi bây giờ Quách Thừa Nhân muốn giành đứa trẻ về thì với hắn ta là chuyện vô cùng dễ dàng.


Bao nhiêu việc độc ác tên khốn ấy gây ra với cô gái Trịnh Hi Ngôn yêu đã quá đủ rồi, anh cam đoan lần này Quách Thừa Nhân đừng hòng động tới mẹ con Đỗ Nhược Vi thêm lần nào nữa.
Chuyện liên quan tới hắn cùng Thiệu Ninh Thuần, anh nắm được sơ sơ rồi.
Chỉ là Quách Thừa Nhân đang hối hận sao?
Trịnh Hi Ngôn bất giác cười khinh bỉ, hắn chẳng xứng nhận được sự tha thứ đến từ Đỗ Nhược Vi dù cố gắng bù đắp đến mức độ nào.

Với con quỷ như Quách Thừa Nhân thì cô đến bên người đàn ông đó chả khác gì đem cuộc đời chôn vùi vào địa ngục, tuy nhiên, Trịnh Hi Ngôn sợ cô còn tình cảm với Quách Thừa Nhân, bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ rồi bị lừa, ảnh hưởng tới cuộc sống thôi.
Đỗ Nhược Vi mất hết bình tĩnh, cô thở dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng khó coi, trắng bệch chả còn cắt máu nào, bàn tay run rẩy siết lấy áo người bên cạnh, hốt hoảng rặn ra từng câu từng chữ: “Anh nói xem, Hi Ngôn, liệu Quách Thừa Nhân có tính làm hại tới con em lần nữa không? Em thật sự rất sợ.” Lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống.
“Vi Vi, đừng lo lắng gì cả, em còn anh ở đây cơ mà.” Trịnh Hi Ngôn vươn tay nhẹ nhàng xoa lưng cô, anh khẳng định chắc như đinh đóng cột, ôm lấy bả vai đang run lên cầm cập phía trước: “Anh thề sẽ bảo vệ hai mẹ con em chu toàn, Quách Thừa Nhân nhất định chẳng có cơ hội chạm vào em đâu.

Tạm thời em cứ bình tĩnh tiếp tục sống, anh đang cố gắng sắp xếp để tránh mặt Quách Thừa Nhân sớm nhất có thể, nên em cứ yên tâm.

Hơn nữa hiện tại chúng ta hoàn toàn dùng đến pháp luật được, không cần sợ.”
Hít một hơi thật sâu, Trịnh Hi Ngôn cảm thấy trái tim mình đau thắt lại.

Mỗi lần chứng kiến Đỗ Nhược Vi rơi vào trạng thái tuyệt vọng, toàn thân anh dường như bị nứt ra thành trăm ngàn mảnh, chỉ ước được san sẻ cùng cô.

Đỗ Nhược Vi quá khổ rồi, lần này Quách Thừa Nhân đừng hòng chen chân vào phá hoại.
Mất bao nhiêu công sức Trịnh Hi Ngôn mới được đối phương tin tưởng hết lòng, để anh tiến gần về Đỗ Nhược Vi hơn, tuy nhiên, Trịnh Hi Ngôn vẫn chưa dám bày tỏ tình cảm với cô.

Tính để cô nàng từ từ thích ứng, nhưng sau khi Quách Thừa Nhân xuất hiện thì anh cảm thấy mình nên đẩy nhanh tiến độ rồi.

Anh muốn làm bến bờ vững chắc cho mẹ con Đỗ Nhược Vi đến cuối đời.
Khác xa Quách Thừa Nhân, Trịnh Hi Ngôn sẵn sàng yêu thương thằng bé dù hai người chẳng có quan hệ huyết thống, bảy năm nay, anh luôn hết lòng chăm sóc đứa trẻ, coi nó như là con ruột của mình.


Tình cảm Trịnh Hi Ngôn dành cho thằng bé có khi còn nhiều hơn so với Quách Thừa Nhân đối với họ.
Đỗ Nhược Vi gật đầu lia lịa, cô trấn an bản thân: “Em hiểu rồi, Hi Ngôn, cảm ơn anh.

Em nhất định không để bản thân quá mức yếu đuối đâu, và phải bảo vệ con mình đến cùng.” Người con gái đặt ra quyết tâm vô cùng lớn, dù Quách Thừa Nhân có làm gì đi chăng nữa thì hắn đừng hòng chạm được vào đứa trẻ giống hành động năm xưa.
“Như vậy mới tốt chứ.

Vi Vi, gặp chuyện nhất định hãy tìm anh, đừng giấu giếm một mình chịu đựng nghe chưa?”
“Vâng.”
Lúc này Trịnh Hi Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống hai mẹ con cô từ đó vẫn diễn ra bình thường, Đỗ Nhược Vi đề phòng hết sức cẩn thận, cách Quách Thừa Nhân càng xa càng tốt, không để hắn phát hiện ra hành tung.

Tuy nhiên, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Quách phu nhân, mẹ ruột Quách Thừa Nhân mấy lần thấy Đỗ Nhược Vi đưa đón con trai, bà ta thậm chí còn theo dõi cô để nhìn kỹ mặt đứa trẻ.

Xác nhận thằng bé giống với Quách Thừa Nhân như đúc, bà ta vội vàng tìm đến con trai hỏi ra lẽ, Quách phu nhân mừng rỡ vì mình chắc sắp được bế cháu trai rồi.
Vừa tới nhà, bà ta ngay lập tức nhăn mặt vì một màu u ám nơi đây, tuy nhiên Quách phu nhân vẫn vô cùng kiên trì tìm đến con trai, tra hỏi bằng được: “Quách Thừa Nhân, mày nói mẹ biết, Đỗ Nhược Vi về từ lúc nào? Đứa trẻ nó mang về với gia đình chúng ta có quan hệ gì? Là con trai mày đúng chứ?” Quách phu nhân thậm chí điều tra sơ sơ rồi, bà ta tìm con trai xác nhận lại một cách chắc chắn thôi.
Suốt thời gian qua, dù Quách Thừa Nhân hết sức lạnh nhạt với gia đình, bà ta vẫn cứ quyết tâm sắp xếp cho con trai một mối hôn sự, môn đăng hộ đối đồng thời nhanh chóng được ôm cháu, nhưng mà Quách Thừa Nhân chả thèm đoái hoài gì tới.


Ngưỡng tưởng hy vọng vụt tắt rồi thì Đỗ Nhược Vi trở về, còn mang theo con trai, căn cứ theo dáng vẻ lẫn tuổi tác, bà ta hoàn toàn chắc chắn đứa bé với Quách Thừa Nhân có mối liên hệ, khả năng là cha con rất cao.
Điều này khiến Quách phu nhân vô cùng mừng rỡ.
“Mẹ hỏi vấn đề này làm gì?” Quách Thừa Nhân vừa bất lực vừa hời hợt nhìn chằm chằm đối phương, lười nhác mở miệng: “Chuyện về Đỗ Nhược Vi tốt nhất mẹ đừng xen vào làm gì cả.

Cô ấy đang khó chịu, cẩn thận khiến mọi thứ hỏng bét thì cứu vãn bằng niềm tin.”
Bị cô năm lần bảy lượt cự tuyệt, Quách Thừa Nhân đau lòng chứ, nhưng hắn sợ Đỗ Nhược Vi nổi nóng rồi lần nữa bỏ chạy nên mới quyết định áng binh bất động một thời gian, ai dè mẹ hắn từ đâu phát hiện ra mọi chuyện.

Sợ rằng bà ấy tìm tới Đỗ Nhược Vi làm loạn thì xem như Quách Thừa Nhân hết hy vọng.
Quách phu nhân gằn mạnh từng chữ, đập tay xuống bàn, trừng mắt quát: “Quách Thừa Nhân, đứa trẻ là con mày đấy, mày phải giành về chứ.

Đâu thể để máu mủ nhà họ Quách lưu lạc đầu đường xó chợ được.

Mẹ nói mày mau tới tìm Đỗ Nhược Vi đòi con đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui