“Nhược Vi, em nghĩ kỹ chưa?”
Trịnh Hi Ngôn hơi ngạc nhiên, anh bất giác nhướng mày, phản ứng trên gương mặt bỗng chốc sững sờ ngay sau khi nghe những lời vừa rồi thốt ra từ miệng Đỗ Nhược Vi.
Đúng là Trịnh Hi Ngôn từng để đối phương thời gian suy nghĩ, nhưng anh cứ đinh ninh rằng Đỗ Nhược Vi vẫn cố chấp chẳng chịu từ bỏ, nay thông suốt rồi đúng thật làm anh bất ngờ.
Hay là có nguyên nhân gì kích thích cô à?
Anh ngồi dựa lưng vào ghế, trước mắt màn hình máy tính đang sáng, cho dù vậy, sự chú ý đang thu hút Trịnh Hi Ngôn lúc bấy giờ chính là Đỗ Nhược Vi.
Người con gái ở đầu dây bên kia gật đầu lia lịa, cô vừa hoảng hốt vừa cuống cuồng: “Kỹ rồi, Trịnh Hi Ngôn, em hy vọng ra nước ngoài càng sớm càng tốt được chứ? Lần này em không thể đâm đầu vào biển lửa tiếp được.”
Đỗ Nhược Vi nhất định phải bảo vệ con mình chu toàn.
“Được rồi.” Khóe môi Trịnh Hi Ngôn bất giác cong lên, nụ cười anh nhàn nhạt, từ từ mở miệng, ngữ khí tràn ngập dịu dàng: “Nhược Vi, em cứ chờ đợi mấy ngày, anh đặt vé xong sẽ báo em biết.
Công việc trong nước anh giải quyết xong rồi, chỉ đang thu dọn hành lý thôi, chắc tầm cuối tuần là chúng ta khởi hành được.
Thời gian chờ đợi em nhớ giữ gìn sức khỏe, đặc biệt thu dọn hết những vật dụng cần thiết nhá.” Trịnh Hi Ngôn hết sức cẩn trọng dặn dò từng li từng tí.
Cô ấy nghĩ thông được như vậy thật sự khiến anh vô cùng vui mừng.
Đỗ Nhược Vi còn trẻ, hoàn toàn đủ thời gian làm lại cuộc đời, đâu cần cứ phải chôn vùi nơi địa ngục u ám, bên cạnh một con quỷ lòng dạ hiểm độc Quách Thừa Nhân ấy.
Trịnh Hi Ngôn tự tin, mình nhất định mang đến hạnh phúc cho đối phương, hơn nữa, thay đổi được tình cảm trong lòng cô, giúp Đỗ Nhược Vi quên đi tên khốn Quách Thừa Nhân ấy mới là quan trọng nhất.
Anh vừa nói, vừa lên mạng tìm những chuyến bay khởi hành được sớm nhất.
Xem ra Đỗ Nhược Vi đã vội vã lắm rồi.
Cô nàng thở hắt ra từng hơi, hổn hển mở lời: “Cảm ơn anh nhiều, Hi Ngôn.”
Đỗ Nhược Vi cúp điện thoại, bàn tay gầy gò yếu ớt bất giác siết chặt thứ đồ đang cầm trong tay, tâm tình dần dần trùng xuống, khuôn mặt viết rõ hai chữ khó coi.
Cô hiểu rõ, mình làm như vậy là hoàn toàn cần thiết, đặc biệt vì bảo vệ đứa trẻ trong bụng.
Đỗ Nhược Vi đã đánh mất con gái vì sự ngu ngốc rồi, lần này cô cần làm hết sức có thể, đặc biệt chẳng thể để Quách Thừa Nhân hay Thiệu Ninh Thuần biết đến sự hiện diện của sinh linh bé bỏng đang dần hình thành ấy.
Hơn nữa, đối với cuộc hôn nhân chỉ mang tới đau khổ này, Đỗ Nhược Vi vô cùng mệt mỏi, trái tim cô bị bọn họ băm nát thành trăm nghìn mảnh không biết bao nhiêu lần, đến máu mủ ruột thịt cũng bị hắt hủi.
Người con gái đã chẳng đủ sức để có thể tiếp tục nữa.
Đỗ Nhược Vi muốn từ bỏ.
Đem con tim trao trọn nơi Quách Thừa Nhân, một người đàn ông vừa máu lạnh vừa vô tình là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời Đỗ Nhược Vi.
Giá như ban đầu cô đừng ngu ngốc cố chấp ở bên hắn thì có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi.
Đỗ Nhược Vi lắc đầu, nhắc nhở bản thân thời điểm hiện tại nhất định cần giữ sự tỉnh táo, đừng mãi sống trong quá khứ nữa, buồn bã nhiều sẽ ảnh hưởng tới đứa trẻ.
Mấy ngày về sau, Đỗ Nhược Vi âm thầm thu dọn hành lý, cũng chả mang theo gì nhiều nên rất nhanh cô đã xong xuôi.
Cô ngồi chờ đợi Trịnh Hi Ngôn liên lạc với mình mà tâm tình liên tục thấp thỏm, lo lắng vu vơ.
May mắn thay,thời gian gần đây Quách Thừa Nhân dường như bị Đỗ Nhược Vi chọc tức đến đỉnh điểm nên chả thèm về nhà, huống chi cái hắn đang quan tâm chỉ là nhanh chóng được ở cạnh Thiệu Ninh Thuần, dù người con gái sống hay chết Quách Thừa Nhân cũng chẳng thèm để vào tầm mắt.
Như vậy tốt hơn nhiều vì lúc bấy giờ Đỗ Nhược Vi bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu rõ ràng của việc mang thai, đối phương không có mặt ở nhà nên cô đủ sức che giấu được.
Mấy người giúp việc trong nhà vốn dĩ chưa từng đoái hoài tới cô gái tên Đỗ Nhược Vi nên dễ dàng xử lý được.
Khoảng năm ngày, Trịnh Hi Ngôn tìm mọi cách đặt được vé sớm, Đỗ Nhược Vi vội vàng đem theo hành lý rời khỏi nhà họ Quách lúc sáng sớm, lúc mà mấy cô giúp việc ở đây chưa tỉnh giấc.
Ngồi bên cạnh Trịnh Hi Ngôn, anh thầm quan sát gương mặt nhợt nhạt khó coi kia, trong lòng bất giác cảm thấy xót xa vô cùng, tuy nhiên, ngoại trừ việc thở dài đầy bất lực ra thì người đàn ông chẳng thể làm gì hết.
Trịnh Hi Ngôn vỗ vai cô, mở miệng an ủi: “Nhược Vi, từ nay về sau em sẽ sống một cuộc đời khác, tương lai bước sang một trang mới, nên những đau khổ hãy gạt bỏ đi.
Quách Thừa Nhân kia không xứng để em nghĩ tới, hơn nữa, tên đó chắc chả bận tâm mấy đâu.
Anh rất vui vì em đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Sau ngày hôm nay, anh rất hy vọng em hãy sống vì bản thân mình, đừng tiếp tục nghĩ cho người khác nữa.”
Và Trịnh Hi Ngôn nhất định sát cánh bên cô mọi lúc mọi nơi.
Bao nhiêu tâm tư tình cảm anh bỏ ra mong rằng Đỗ Nhược Vi thấy được sau khi rời xa Quách Thừa Nhân.
Cuộc sống ngoài kia rất nhiều người yêu thương cô, chẳng cần cứ mãi tiếp tục đâm đầu vào một tên khốn chỉ biết nghĩ xấu về Đỗ Nhược Vi, bị tình nhân che mờ lý trí.
Đỗ Nhược Vi hơi cong môi, cô khẽ gật đầu, hai cánh môi khô khóc hơi mấp máy, thều thào mấy câu nói gì đó bên tai Trịnh Hi Ngôn mà những người xung quanh, cho dù đứng gần cũng khó lòng mà nghe thấy được.
Hai người tới sân bay sau khoảng hơn một tiếng ngồi trên xe.
Bước xuống cổng, Đỗ Nhược Vi được Trịnh Hi Ngôn cẩn trọng từng li từng tí đỡ vài bên trong, hoàn thành mọi thủ tục cần thiết.
Trước lúc rời khỏi, người con gái bất giác ngoảnh đầu nhìn nơi bản thân sinh sống bao nhiêu lâu, tâm tư vô cùng phức tạp, khó đoán.
Lông mày trên khuôn mặt Trịnh Hi Ngôn bất giác nhíu chặt, anh sợ rằng Đỗ Nhược Vi cảm thấy hối hận, vội vàng lên tiếng: “Sao vậy? Nhược Vi, chẳng lẽ em còn điều gì không nỡ à? Hay nghĩ lại rồi?”
“Đâu có.” Đỗ Nhược Vi khẽ lắc đầu phủ nhận, cô yếu ớt rặn ra mấy tiếng: “Em chỉ muốn trước khi đi khắc dấu kỹ cảnh tượng ở đây thôi.
Em chưa từng hối hận trước quyết định mình đưa ra.
Chúng ta lên máy bay thôi.”
Đỗ Nhược Vi quyết định buông bỏ cái nơi chôn vùi thanh xuân của cô, bao nhiêu đau thương bỏ hết ở đây, bắt đầu sống cuộc đời mới.
Từ nay về sau, cuộc đời Đỗ Nhược Vi sẽ chẳng còn những cái tên Thiệu Ninh Thuần hay Quách Thừa Nhân, cả những người sinh ra cô nữa, dù là nơi sinh ra, tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi chưa bao giờ muốn nhớ tới.
Trịnh Hi Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, anh nắm lấy tay đối phương, cùng nhau sánh bước tiến về phía trước, bắt đầu cuộc đời mới cùng Đỗ Nhược Vi.
Người con gái đáng thương ấy cứ thế rời khỏi mà chẳng một ai hay biết gì.
Quách Thừa Nhân bận trăm công nghìn việc tại công ty nhưng luôn thường xuyên quan tâm tới Thiệu Ninh Thuần.
Bận bịu công việc xong, hắn ta tới thăm mẹ con bạch nguyệt quang trong lòng mình, tình cờ bắt gặp Thiệu Ninh Thuần đang thân thiết cười cười nói nói với một người đàn ông khác ở trước cửa, dường như đang đưa tiễn.
Hắn ta nhướng mày khó chịu bước tới nơi Thiệu Ninh Thuần đang đứng, dọa cô ta giật mình, híp mắt hỏi: “Tiểu Thuần, em với người đàn ông khi nãy có quan hệ gì? Tại sao đối phương hôm nay tới tận nhà để tìm em?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...