“Nhưng em thật sự không có.
Quách Thừa Nhân, em với Trịnh Hi Ngôn hoàn toàn trong sạch.”
Đỗ Nhược Vi dùng chút sức lực còn tồn đọng gằn mạnh từng chữ để lấy lại chút danh dự cũng như sự trong sạch.
Cô kiên quyết phủ nhận việc Quách Thừa Nhân hiểu lầm bản thân cùng người đàn ông khác.
Đỗ Nhược Vi chưa trơ trẽn đến mức ra ngoài ngủ cùng Trịnh Hi Ngôn mặc cho hiện tại cô đang là vợ Quách Thừa Nhân.
Chỉ hy vọng rằng đối phương hãy tin vào những gì cô nói.
Tuy nhiên, với Quách Thừa Nhân, việc đó còn khó hơn lên trời.
Hắn ta buông tay ra, gầm gừ mấy tiếng: “Đừng tiếp tục xảo biện nữa Đỗ Nhược Vi, dù trên đời còn mình cô thì tôi vẫn không tin, bởi vì cô chẳng xứng.”
Người đàn ông nhếch mép phun ra một câu.
Tổn thương chồng chất, ánh mắt Đỗ Nhược Vi lóe lên những tia đau khổ, cô bất giác trùng cơ mặt xuống, bàn tay yếu ớt cuộn tròn thành nắm đấm.
Đỗ Nhược Vi hơi há miệng cố gắng hít lấy từng ngụm khí lạnh, hiện tại lồng ngực cô vô cùng đau nhức, cảm giác khó thở bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
“Nếu như anh đã xác định em cắm sừng anh, vậy thì Quách Thừa Nhân, tại sao anh vẫn chưa chịu ly hôn.
Anh chẳng muốn em hạnh phúc nhưng còn Thiệu Ninh Thuần thì thế nào?” Đỗ Nhược Vi cắn chặt môi, lí nhí nhả ra từng chữ: “Anh rõ ràng vô cùng yêu thương Thiệu Ninh Thuần cơ mà, để cô ta chẳng hề có danh phận ở mãi trong nhà sao?” Cô cực kỳ muốn biết nguyên nhân.
Dù vừa mới nãy thôi, Quách Thừa Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng hiện tại, Đỗ Nhược Vi đừng mong có được niềm vui, hắn nhất quyết dày vò cô tới cùng, yêu cầu Đỗ Nhược Vi ngoan ngoãn làm một bức bình phong.
Tuy nhiên, tại sao Quách Thừa Nhân cứ cố chấp kiên quyết đến mức độ này? Thiệu Ninh Thuần, người phụ nữ hắn yêu trở về rồi mà, bọn họ tâm đầu ý hợp, chẳng phải hắn nên ném Đỗ Nhược Vi sang một bên rồi kết hôn cùng Thiệu Ninh Thuần ư?
Nếu không vì Quách Vị An thì Đỗ Nhược Vi đã từ bỏ cuộc hôn nhân dày vò bản thân suốt thời gian qua rồi, cô thật sự rất mệt mỏi, dù Đỗ Nhược Vi cố gắng như thế nào thì Quách Thừa Nhân đều chưa từng quay mặt nhìn lại, thậm chí làm tâm can người con gái liên tục vỡ nát ra thành từng mảnh vụn.
Đối phương lườm nguýt, cười lạnh, ngữ khí đầy khinh bỉ: “Đỗ Nhược Vi, bớt ảo tưởng về vị trí của mình đi.
Tôi chỉ chưa tìm ra lý do chính đáng để ly hôn với cô thôi.
Tiểu Thuần của tôi đương nhiên không thể chịu danh tiếng xấu rồi.
Hơn thế nữa, Đỗ Nhược Vi, những việc cô làm tôi còn chưa tính sổ, làm sao để cô thoát thân ra ngoài câu dẫn đàn ông hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc được.
Niềm vui duy nhất của tôi hiện tại trừ Thiệu Ninh Thuần ra thì chính là chứng kiến cô chịu muôn vàn đau khổ dày vò đấy.
Cô càng đớn đau tôi càng phấn khích.” Đôi mắt Quách Thừa Nhân trở nên thâm sâu, dường như hắn đang toan tính điều gì đó.
Lời nói ấy làm thân thể Đỗ Nhược Vi run lên bần bật.
Cô ngỡ ngàng trừng to mắt.
Ai ngờ Quách Thừa Nhân lại quá đáng tới mức độ này cơ chứ?
Cùng lúc đó, Thiệu Ninh Thuần cũng không chấp nhận ngồi yên, cô ta bắt đầu công kích từ phía Quách phu nhân, liên tục ở bên tai bà ta thêm dầu vào lửa, tô điểm hình tượng xấu xa lên người Đỗ Nhược Vi, thậm chí dám cố tình thêm mắm dặm muối về cô cùng Trịnh Hi Ngôn dù khuôn mặt luôn làm ra vẻ thánh thiện.
“Bác à, Nhược Vi tìm được hạnh phúc thật sự cháu rất vui mừng.” Thiệu Ninh Thuần híp mắt cười tươi roi rói tỏ vẻ đang mừng thay Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, hàm ý đằng sau lời nói hoàn toàn trái ngược.
Cô ta làm bộ mặt ngây thơ, chỉ vào bức ảnh bản thân chụp được, cố tình châm chọc: “Bao nhiêu năm nay cậu ấy cứ mải mê cố gắng chạy theo người khác mà chẳng được đáp lại, nay Nhược Vi thông suốt thật tốt biết bao.
Bác, cháu nói đúng chứ?” Người phụ nữ trong lòng thầm khoái chí, cô ta cảm thấy một mình Quách Thừa Nhân xử lý Đỗ Nhược Vi vẫn chưa đủ nên mới tiếp tục ra tay từ chỗ Quách phu nhân.
Với một gia tộc hào môn, đương nhiên bọn họ chẳng thể chấp nhận một đứa con dâu trơ trẽn giống Đỗ Nhược Vi rồi.
Thiệu Ninh Thuần thỉnh thoảng đánh mắt sang quan sát biểu hiện trên gương mặt Quách phu nhân.
Quả như dự đoán, dáng vẻ bà ta vô cùng khó coi, thậm chí sắc mặt từ lúc nào đã đen kịt như đít nồi, hằn học mở miệng: “Cháu nói cái gì cơ? Đỗ Nhược Vi dám ra ngoài ngoại tình, cắm sừng Thừa Nhân?” Lồng ngực Quách phu nhân phập phồng lên xuống theo từng hơi thở nặng nề, nếp nhăn hiện lên vô cùng rõ ràng dưới đáy mắt bà ta.
Dù Quách phu nhân từng muốn nhanh chóng đuổi Đỗ Nhược Vi ra khỏi nhà mình, hơn nữa, bà ta cũng từng nghĩ tới việc gán lên đầu Đỗ Nhược Vi tội danh ngoại tình, tuy nhiên, bà ta tuyệt đối chẳng thể chấp nhận chuyện thật xảy ra.
Mặt mũi Quách gia ở đó đều bị Đỗ Nhược Vi hủy hoại hết, chính vì thế bà ta càng ghét cay ghét đắng đối phương.
Đã tính kế Quách Thừa Nhân để kết hôn đặt chân vào đây, nhưng Đỗ Nhược Vi mãi không biết yên phận, cứ khiến bọn họ cảm thấy gai mắt, phẫn nộ.
Chỉ cần chẳng thể lợi dụng thì cô mãi mãi biến thành kẻ tội đồ.
Con trai bà ta, Quách phu nhân từng mất bao nhiêu công sức nuôi nấng, dạy bảo Quách Thừa Nhân để đạt được những thành tựu ngày hôm nay, ai dè Đỗ Nhược Vi lại dám lớn gan tự tay muốn phá hủy.
Bà ta cần nhanh chóng giải quyết vấn đề này một cách triệt để.
Ly hôn là biện pháp tốt nhất, tuy nhiên, Quách phu nhân lo lắng Đỗ Nhược Vi ra ngoài nói năng lung tung rằng gia đình bọn họ ngược đãi mình, tới lúc đó mọi thứ coi như hỏng bét, nên bà ta buộc phải ngừng tay để nghĩ cách đối phó.
"Bác, đừng nóng giận, Nhược Vi chắc cũng không muốn làm những chuyện lén lút thế này đâu."Thiệu Ninh Thuần tiếp tục thêm dầu vào lửa, cô ta khoác tay Quách phu nhân, luôn miệng thao túng tâm lý: “Theo cháu thấy chúng ta nghĩ thoáng vấn đề ấy chút thì việc nhất định trở nên đơn giản hơn.
Làm người mà, đương nhiên ai cũng mong nhận được hạnh phúc.
Nay Nhược Vi tìm lại niềm vui cho bản thân, cháu nghĩ cứ để Thừa Nhân và cô ấy ly hôn trong hòa bình rồi đi cùng người đàn ông Nhược Vi yêu là tốt nhất.”
Quách phu nhân chán nản ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, hễ nhắc tới Đỗ Nhược Vi là tâm trạng bà ta ngay lập tức trùng xuống đỉnh điểm: “Tiểu Thuần, cháu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Nếu như con nhỏ Đỗ Nhược Vi đó muốn ở cạnh tình nhân thì nó đã ly hôn cùng Thừa Nhân lâu rồi, thậm chí trước lúc cháu về đây cơ.
Chắc chắn nó mặt dày thèm khát gia sản nhà họ Quách nên mới cố tình ở lì tại đó, mặc người khác đuổi chẳng thèm đi.
Đợi tới lúc mục đích đạt được rồi, Đỗ Nhược Vi nhất định ôm tiền bỏ trốn cùng nhân tình của cô ta.” Bà ta tự tin tuôn ra một tràng như thể bản thân nắm thấu suy nghĩ đối phương.
“Vậy thì phải làm sao hả bác?”
Bà ta khẳng định đanh thép, vỗ tay Thiệu Ninh Thuần, nói: “Yên tâm, bác sẽ nhanh chóng để cháu trở thành con dâu danh chính ngôn thuận nhà họ Quách, cứ bình tĩnh chờ thêm một thời gian nữa.
Về Đỗ Nhược Vi, bác đang chuẩn bị dạy dỗ con nhỏ đó một bài học vì dám ra ngoài léng phéng đây.”
Lời vừa dứt, Quách phu nhân tức tốc cầm lấy điện thoại tới thuộc hạ, thanh âm thâm trầm ra lệnh: “Các người trong thời gian ngắn nhất tìm tới người tên Đỗ Nhược Vi dạy dỗ cô ta giùm tôi.
Lát địa chỉ, thông tin cùng tiền sẽ được gửi đến cho chúng bay.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...