Cuộc Hôn Nhân Đỏ Đen


Sáng hôm sau, sắc mặt của Nhiên Cẩm lạnh tanh ngồi máy bay cùng với những người kia, cô im lặng suốt dọc đường đến khi về đến nhà mới trực tiếp tìm Ôn Bích.

Trong phòng riêng của Ôn Bích.

Cô một mình đá cửa đi vào, ánh mắt hình viên hướng thẳng vào người phụ nữ đang ngồi ung dung trên sofa, ngồi một cách điềm nhiên thư thái, như đang chờ đợi sẵn.
"Mẹ! Có vẻ mẹ đang chờ con nhỉ?"
Nhiên Cẩm cũng không khách khí vào trong ngồi chễm chệ đối diện với bà ta, hai tay gác lên thành ghế, bày ra bộ dạng huênh hoang.

Người phụ nữ lúc này không còn giữ vẻ mặt lương thiện, ác ý liếc xéo Nhiên Cẩm, giọng phát nghe cũng cực kì chanh chua.
"Chuyện cũng đã rõ, muốn nói gì thì nói đi!"
"Nhậm phu nhân, thẳng thắn thật!
Bao lâu nay bà giả vờ giả vịt cũng mệt lắm nhỉ?
Tốn nhiều công sức để tôi rơi vào bẫy, cuối cùng lại bị con trai phá hủy...chắc là đau lòng lắm nhỉ?"
Nhiên Cẩm cũng chẳng chịu kém cạnh, đáp trả cực kì gay gắt, còn hiên ngang tự rót nước trên bàn uống, không xem người trước mặt ra gì, làm cho người phụ nữ kia giận đến mặt đỏ rần.


Thế nhưng, bà ta cố gắng kìm nén cơn bực tức, cũng không phải dạng vừa, nhếch môi kinh bạc đáp lại.
"Nhiên Cẩm, muốn chọc tức người khác sao?
Cho dù kế hoạch của tao không thực hiện được thì mày với con trai tao cũng đã là vợ chồng thật sự.

Mày đã là vợ thì không thể cãi lại mẹ chồng, càng không được cãi lại Cảnh."
"Mày nghĩ...mày còn tiếng nói như trước sao?"
Bà ta đứng dậy, hai tay chống lên bàn mà nói, ám chỉ Nhiên Cẩm đã thuộc về Nhậm Cảnh, là con dâu phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ chồng.

Trông sắc mặt xám xịt của Nhiên Cẩm mà bà ta càng tỏ ra đắc thắng.
Tuy nhiên, rất nhanh liền bị Nhiên Cẩm đè bẹp, cô đứng dậy, hếch mặt khoanh hai tay, mảy may không thèm quan tâm.
"Ồ, vậy để tôi xem...Nhậm Cảnh sẽ nghe lời ai đây?
Nghe lời người mẹ độc ác như bà, hay là người vợ mà anh ta đang yêu hết lòng?"
Cô ngang nhiên vương tay khều trước ngực Ôn Bích vài cái rồi xoay lưng hống hách ra cửa, trước khi đi còn để lại câu cuối như khiêu khích.
"Mẹ, tuổi của mẹ cũng đã già rồi.
Làm nhiều việc ác ông trời không dung thứ đâu!
Với lại...
Cảm ơn mẹ đã tạo ra một đứa con trai ngoan nhé!
Cảnh...thật sự là một người biết phân biệt phải trái trắng đen đấy ạ!"
"Mày!"
Ôn Bích tức đến ứa gan, người quay đi bà ta liền hét lên, từ đó cuộc chiến của mẹ chồng và nàng dâu cũng bắt đầu công khai.

Ôn Bích không còn ra sức lấy lòng Nhiên Cẩm, thay vào đó là thẳng thừng gây khó dễ cho cô.
Nhậm Cảnh ngày nào cũng phải chứng kiến hai bên đối lập nhau, hắn đứng cửa giữa khó khăn không thể giải quyết ra sao.
Hai tháng sau, Nhiên Cẩm bất ngờ có tin vui, là con đầu lòng của Nhậm Cảnh nên hắn đội cô lên đầu, mà cô cũng dần chìm trong sự ngọt ngào, kiên nhẫn yêu thương cô của hắn.
Buổi tối, Nhiên Cẩm ngã người trên sofa, tay xoa bụng cười rất hạnh phúc, đứa bé là kết quả của tình yêu bất chợt của cô và Nhậm Cảnh, tuy hơi sớm một chút nhưng cũng không hẳn là điều không tốt.

Nhậm Cảnh mang đến một ly sữa bầu cho Nhiên Cẩm, yêu chiều đỡ cô ngồi dậy.
"Vợ à, uống sữa đi! Đến giờ rồi đấy!"

"Ừm."
Ngày nào cũng thế, hắn yêu sủng cô vô độ, từ lúc làm vợ chồng thật hắn đã nâng cô lên, nâng niu như trứng, hứng như hứng hoa, có thai hắn càng phục tùng không khác gì một nô lệ.

Nhiên Cẩm uống xong ly sữa liền cảm thấy mắc ói, dạo gần đây vào thai nghén nên cô ăn uống gì cũng khó khăn, mỗi lần muốn nôn là người đàn ông kia lại nháo nhào cả lên.
"Cẩm Nhi, em ổn không?"
Hắn không ngừng vuốt lấy lồng ngực tức nhói của cô, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, chưa bao giờ hắn dám có thái độ khó chịu với cô bất cứ điều gì.

"Em nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi khám thai nhé?
Nghén mãi như vậy làm anh lo lắng!"
Hắn xoa bụng cô gái nhỏ, còn chưa kịp làm gì bên ngoài cửa vang lên âm thanh quen thuộc.

"Cảnh, con đang làm gì đấy? Mẹ vào một chút được không?"
Ôn Bích lại tìm đến, ngày nào bà ta cũng nghĩ cách chia rẻ Nhậm Cảnh và Nhiên Cẩm, biết cô mang thai bà ta còn trở nên sốt ruột hơn, chẳng nghĩ đến tìm máu mủ, sợ cô sinh con ra Nhậm Cảnh sẽ càng yêu thương, bao nhiêu tài sản của Nhậm gia đều sẽ vào tay cô mà không ngừng nghĩ cách muốn loại bỏ cả mẹ lẫn con.
Mà, Nhậm Cảnh thừa biết tính nết của mẹ mình, suốt ngày cứ luôn tìm cách hại Nhiên Cẩm, báo hại hắn đi đâu cũng không yên, phải mang theo Nhiên Cẩm, hắn mệt mà hai mẹ con này cũng mệt.
Hẳn không muốn Ôn Bích đến quấy rầy, bèn dặn dò Nhiên Cẩm mấy câu.
"Vợ, em ngồi đây nghỉ ngơi đừng ra ngoài nhé!
Anh nói chuyện với mẹ xong sẽ vào với em!"
"Ừm, anh đi đi!"
Cô gái nhỏ không hề phản đối, đợi người ra ngoài thì Lương Mạnh từ sau cánh cửa cũng bước ra, vẻ mặt của anh khá phức tạp, ngồi xuống cạnh cô gái nhìn chòng chọc vào cái bụng của cô.
"Tiểu Cẩm, mang thai như thế thật sự quá nguy hiểm.

Ôn Bích rất xảo trá, cô không thấy ngay cả con trai bà ta còn bị bà ta điều khiển như một con rối sao?"
"A Mạnh, tôi hiểu ý anh.
Anh không hài lòng Nhậm Cảnh vì anh ấy cũng biết chuyện em gái tôi mất tích lại bao che cho mẹ mình.
Nhưng A Mạnh, anh ấy đã thay đổi, từ lúc là vợ chồng thật sự người đã không còn một hai bên vực Ôn Bích nữa rồi."
Thanh âm nặng nề, từ ngày cô và Nhậm Cảnh đến với nhau có quá nhiều rắc rối xung quanh, mẹ chồng luôn tìm cách hãm hại, tình địch lúc nào cũng như cái đuôi bám theo chồng.

Còn đồng nghiệp, từ đầu không có nhiều thiện cảm với người đàn ông kia mà ngày càng gắt gao.
Đã thế, khi Nhậm Cảnh thành thật nói ra hắn cũng biết chuyện em gái cô mất tích thì càng làm Lương Mạnh không ưa.

Mặc dù, anh hiểu Nhậm Cảnh chỉ biết tin Nhiên Nhã mất tích do mẹ mình gây ra, còn lại hắn đều như bù nhìn, một chút manh mối cũng không có, làm cho Lương Mạnh lắm lúc nghĩ hắn chỉ đang nói dối để lấy lòng tin của người khác.
Nhiên Cẩm lúc nào cũng phải vừa bên vực chồng, vừa lấy lòng bạn, cô ở thế giữa cực kì mệt mỏi, không kém cạnh gì so với Nhậm Cảnh kẹt giữa cô và mẹ ruột.
Thế nhưng, Lương Mạnh cũng không hẳn là người không hiểu chuyện, anh trách móc vài câu rồi cũng thôi.
"Chuyện của Nhiên Nhã tôi sẽ tiếp tục điều tra theo manh mối của Nhậm Cảnh.

Dù cô cũng đã mang thai, cẩn thận một chút vẫn hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận