Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh
Bật dậy thật nhanh cô gõ vào đầu mình thật mạnh. Ngủ quên cả trời đất , đã hơn 7h rồi. Đánh răng rửa mặt
với tốc độ thần sầu , cô chạy một mạch xuống lầu.Vừa nhìn thấy cô , bác Trương vội nói:
_Tiểu thư , cô không sao chứ. Vì hôm qua cô nói không cần gọi nên tôi
Không để ông nói xong cô vội vàng:
_Không sao đâu ạ. Cháu đi luôn kẻo muộn.Cháu đi đây.
_Tiểu thư chưa ăn sáng.
Nhưng chưa kịp nói hết câu ông đã nhận ra cô chủ nhỏ đã ra tới cửa hét vọng vào
_Cháu tới trường ăn cũng được.
Nhìn bóng dáng cô , ông khẽ mỉm cười. Có lẽ cô gái này đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.1 cô bé lạc quan và
tốt bụng , mới gặp thôi mà ông đã rất có hảo cảm với cô.
Bước xuống xe , cô nhận được hàng tá ánh mắt ngạc nhiên , soi mói của mọi người.Không phải vì hôm nay cô
bước xuống từ chiếc lamborghini mà là có vài vị áo đen đang kính cẩn cúi chào cô khi cô xuống xe.Vội chào
lại họ cô ù té chạy vào lớp.Mặc dù thế cô vẫn kịp nghe 1 chàng trai thốt lên :
_Hoa khôi trường ta chuyển nghề làm chị hai hả?
Cô thầm nghĩ " Đúng thế đấy , nhìn mặt ngu ngu mà thông minh gớm"
_Thế nào rồi? Gia đình ấy đối xử với cậu tốt chứ? Có ai bắt nắt cậu không ? Có bắt cậu làm việc nhà vất vả
không?
Còn chưa kịp thở cô đã nhận được 1 tràng câu hỏi của Gia Hân.Ngồi xuống chỗ mình cô thở phào vì vừa kịp
chuông.Nhìn Gia Hân đang nhìn mình với ánh mắt rất chi là 3 chấm cô bật cười :
_ Không sao đâu. Mọi người đối xử với mình tốt lắm
_ Thế còn anh ta thì sao?
_Máu lạnh.
Cô nghĩ 1 chút rồi bật ra 2 từ phù hợp nhất. Đúng là động vật máu lạnh . Là khối băng nghìn năm chưa tan
chảy . Cô đang nghi ngờ người đã cứu mình là 1 người khác chứ không phải anh ta.
_ Ừm. Mình cũng có nghe anh Gia Bảo nói anh ta có cái đầu rất lạnh . Nhưng mà không phải chồng tương lai
của cậu rất đẹp trai sao? Hihi
_ Nói công bằng thì đúng là rất đẹp trai. Nhưng cậu có muốn lấy anh chàng đẹp trai tỏa ra hàn khí không?
_Hắc hắc. Mình sẽ dùng lò sưởi để băng tan , nếu không được thì vứt thẳng vào đống lửa.
Cả 2 bật cười với câu nói đó. Cô thầm nghĩ liệu ngọn lửa nào mới làm tan chảy được trái tim đóng băng ấy
đây.
Sau 2 tiếng ngồi nghe vị giáo sư ru ngủ cô cũng được giải thoát bằng tiếng chuông hết tiết. Làm con ngoan
trò giỏi nó khổ thế đấy. 2 đứa vừa đi vừa tán chuyện rôm rả , bỗng Gia Hân khựng lại nhìn chằm chằm ra
cổng trường.
_ Tuyết này! Họ không cần khoa trương thế chứ?
Cô nhìn theo , mặt cũng từ từ đổi màu. Đúng là khoa trương thật. Lúc đi cũng chỉ có 1 chiếc xe sao giờ có
hẳn 5 chiếc xếp hàng đợi cô thế kia.Nhiều học sinh cũng tò mò mà dừng lại coi. Họ tự hỏi trường mình mới có
con cái vị xã hội đen nào vào học sao.
Nhìn thấy cô các vị mặc đồ đen đồng loạt cúi chào và mở sẵn cửa mời cô.Gia Hân đẩy cô đi khẽ nói :
_Hôm nay mới được tận mắt chứng kiến. Khâm phục. Nhưng mà cậu còn đứng ở đây thì lối ra sẽ bị tắc đó.
Cô vội vàng nói tạm biệt với Hân rồi bước vội lên xe để né ánh mắt ngạc nhiên có , hâm mộ có của mọi
người.Khi xe đã chạy rồi cô mới nói với 1 vị có vẻ quyền lực nhất:
_Không cần phải lắm xe thế đâu ạ. Tôi có thể tự bảo vệ bản thân, hơn nữa làm thế này không phải càng cho
mọi người biết tôi là ai sao. Anh thấy đúng không?
Vị đó quay sang cô , chưa tới mức như băng nhưng như tiền thì cũng đạt tới rồi. Cô chỉ mong 1 cái gật đầu
nhưng vị áo đen mở miệng như 1 cái máy :
_Tiểu thư , ngày hôm qua cả cái thế giới ngầm đã biết tiểu thư có địa vị gì rồi vì vậy chúng tôi cần hết sức
bảo vệ cô.Tiểu thư còn cần gì nữa không?
Cô lắc lắc cái đầu nhỏ.Ngữ điệu ấy không phải bảo cô ngoan ngoãn ngồi im thì cũng là cam tâm mà hưởng
thụ. Ngày nào cũng gặp họ chắc cô cũng là 1 vị áo đen mặt lạnh như tiền mất. Giờ cô mới thấm thía câu im
lặng là kim cương của anh Gia Bảo.Haiz tối qua có nghĩ làm thiếu phu nhân của họ cũng chẳng chết ai , hơn nữa cô cũng hứng thú 1 chút với cuộc
sống mới này nhưng có lẽ tối nay cô cần suy nghĩ lại đã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...