Thẩm Thanh run sợ trước cái nhìn như tu la của anh,tay cô ta run rẩy trên không trung từ từ hạ xuống,vẻ
mặt của người thư ký chỉ còn sự hãi hùng và ngạc nhiên,nhưng người duy nhất anh muốn nhìn là cô.Khuôn
mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên vì cái tát bất ngờ kia,nếu không phải lo lắng giữ cho hộp cơm không bị rơi thì cô
đã không bất cẩn để bị thương như vậy,ánh mắt khẽ lóe lên chút sát khí nhưng nhìn thấy sự lo lắng và tức
giận trên gương mặt anh bỗng nhiên tâm trạng của cô tốt hẳn lên.Tiến lại gần anh xót xa vuốt nhẹ lên má cô
khẽ hỏi:
_Không sao chứ?
Cô nắm lấy bàn tay anh áp lên má mình trả lời:
_Không sao cả!
Kéo cô về cạnh mình anh mới đưa mắt nhìn kẻ còn đang ngu ngốc ngẩn người nhìn họ ,giọng nói của anh
vang lên thay đổi 180 độ so với lúc trước:
_Đừng trách tôi ác với cô!
Chỉ 1 câu ngắn gọn nhưng cũng làm Thẩm Thanh nổi hết cả da gà,cô ta cố lấy lại bình tĩnh nói:
_Sao anh có thể đối xử với em như thế? Cô ta hơn em ở điểm gì?
_Đừng đặt cô bên cạnh Tuyết,dơ bẩn.
_Anh
_Cút!
Lần này cô cũng cảm thấy hàn khí đang bao quanh khu vực này a,nhưng nhìn bộ mặt tái nhợt của Thẩm
Thanh cô cũng không nỡ ngăn anh lại,ai bảo cô ta dám tát cô,từ lúc sinh ra tới giờ cô ta là kẻ đầu tiên dám
làm việc đó.
Dường như chút thông minh còn lại bỗng xuất hiện,Thẩm Thanh vội quay người bỏ đi,dáng đi vôi vàng như bị
ma đuổi.Trực tiếp ném cho thư ký ánh mắt khiển trách anh đưa cô vào phòng làm việc của mình.Không gian
trong căn phòng này cũng không khác phòng làm việc ở nhà là mấy.Vẫn là màu đen chủ đạo ,căn phòng
mang chút âm u và lạnh lẽo khó tả.Ánh mắt cô chuyển tới bàn làm việc của anh,nơi đó sổ sách chất đầy
bàn,cô khẽ nhíu mày hỏi anh:
_Tất cả những thứ này đều phải đọc hết sao?
Đặt hộp cơm xuống bàn tiếp khách,anh khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh.Vừa ngồi xuống
cô đã bị anh kiềm chặt trong đôi tay của mình,tham lam hít lấy mùi hương trên người cô anh cọ nhẹ cằm mình
lên vai cô,Tuyết cũng mỉm cười đáp lại cái ôm vội vã của anh.Cả tuần này không ngửi thấy hương bạc hà
này cũng thật nhớ quá đi thôi.Cô chủ động hôn anh lần đầu tiên,đôi môi hồng miết nhẹ lên làn môi mỏng đầy
gợi cảm của anh,những nhớ nhung,lo lắng thể hiện hết qua nụ hôn này,không mạnh mẽ kịch liệt,chỉ nhẹ
nhàng sâu lắng.Anh cũng nhắm mắt cảm thụ nơi bờ môi 2 người giao nhau,sự ngọt ngào lan tỏa trong vòm
miệng,những mệt mỏi tan biến hết,anh khao khát ôm chặt lấy cô đáp trả lại nụ hôn ấy.Luyến tiếc trả lại
không khí cho cô anh trách:
_Sao lại để mình bị thương như thế?
_Em xin lỗi!
_Lần sau mà như thế thì ở nhà nghe chưa?
Bật cười trước lời đe dọa của anh,cô đánh trống lảng:
_Chắc anh cũng đói lắm rồi,em đưa cơm tới đây.
Vừa nói cô vừa tháo lớp giấy gói bên ngoài ra,cẩn thận đặt từng món ăn lên bàn,nhìn thấy anh vẫn bất động
nhìn mình cô giục:
_Anh mau ăn đi!
Măt anh đưa xuống các món ăn trên bàn rồi lại nhìn cô,đây toàn là những món ăn anh thức nhưng cách
trang trí không đẹp mắt như mọi lần,ngạc nhiên anh hỏi:
_Không phải em làm chứ?
Má cô còn đỏ hơn lúc trước,cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của anh cô nói:
_Có thể không ngon nhưng em đã cố hết sức rồi!
Nghe thế môi anh nở 1 nụ cười thỏa mãn,cầm đũa thưởng thức bữa ăn do chính tay cô làm anh thấy ngon
tuyệt.Vui vẻ nhìn anh ăn uống ngon lành cô thấy hạnh phúc thật sự.Sau khi đã làm đầy bao tử ,tâm trạng
của anh càng trở lên tốt hơn.Vì lời nói của anh mà cô đồng ý buổi chiều ở lại và đó là 1 sự lựa chọn sáng suốt
a.Lúc này đây cô đang chống cằm nhìn anh như bị thôi miên,cô biết Lãnh của cô đẹp trai nhưng không ngờ
khi làm việc anh lại càng thêm quyến rũ tới mê người.Áo vest đã được cởi ra,tay áo sơ mi đen được xắn lên
quá khủy tay,cơ bắp rắn chắc hiện lên rõ ràng càng làm anh thêm phần hấp dẫn ánh mắt người khác.Cảm
nhận ánh mắt ai đó đang nhìn mình anh quay san cười nhẹ với cô,dưới cái nắng nhạt của buổi chiều thì khung
cảnh này thực sự là tuyệt tác khiến 2 má cô đỏ bừng bừng,đập nhẹ đầu xuống bàn cô tự trách cái tính hám
sắc của mình.Nhận thấy có người đang vuốt tóc mình,cô ngẩng lên bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh:
_Buồn chán sao?
_Không có!
_Đi thôi.
_Đi đâu? Anh xong việc rồi sao?
Không trả lời cô anh chỉ mặc vào áo vest rồi đưa cô ra khỏi phòng.Dọc đường ra khỏi tòa nhà họ nhận được
ánh mắt tò mò có,ngạc nhiên có,ghen tỵ có ,hâm mộ có của nhân viên trong công ty.Đặc biệt cô được chú ý
hơn cả vì ngoài vẻ đẹp không cần bàn cãi thì cô còn đang tay trong tay với vị boss nổi tiếng đẹp trai lạnh lùng
trên thương trường a.Thấy người bên cạnh đang nép sát vào mình anh đưa mắt nhìn toàn bộ đại sảnh và
ngay lập tức mọi người lại chăm chú vào công việc của mình.Ngồi trong xe cô vẫn thắc mắc trước nơi mà anh
muốn đưa cô tới,sau 1 hồi tò mò cô mới hỏi anh:
_Chúng ta đi đâu thế?
_Rồi sẽ biết!
_Nói cho em biết đi mà!
Sau 1 hồi bị cô dùng mỹ nhân kế anh mới bất lực khai báo:
_Hẹn hò.
_Hẹn hò?
Cô thực nghi tai mình có vấn đề nhưng trái tim vẫn trở lên khó kiểm soát a.
Hít thở bầu không khí trong lành,cô quay sang anh mỉm cười:
_Không ngờ anh cũng thích biển!
_Ừm.
Tựa cằm lên vai cô anh khẽ trả lời,vòng tay ôm lấy cô vào lòng,khẽ nhắm mắt lại anh cảm nhận hạnh phúc
bình dị này.Bỗng cô bật cười:
_Đây là kiểu hẹn hò của anh à?
_Ừ,lần đầu tiên!
_Cũng thật khác người a!
Anh xoay cô lại đối mặt với mình:
_Như thế nào mới là đúng?
_Bình thường là họ sẽ đi chơi,xem phim hay ăn uống đó.
_Em muốn thế?
Nhìn khuôn mặt có chút lo lắng của anh cô cười nhẹ,vòng tay qua anh cô thầm thì:
_Không,chỉ cần ở bên anh đi đâu em cũng vui.
Thân hình anh chợt sững lại rồi đáp trả vòng tay của cô,anh lùa những ngón tay dài của mình vào làn tóc
mềm mại của cô,khẽ hôn lên đó anh nói:
_Cảm ơn em,cảm ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời anh!
Không trả lời anh,cô chỉ mỉm cười trong vòng tay của người cô yêu.Nắng và gió cùng hòa quện,tình yêu ấy
cũng trở lên tuyệt diệu hơn.
Andy siết chặt tờ giấy trong tay mình,ánh mắt trở lên vô cùng đáng sợ.Nhìn người vẫn 1 mực cúi đầu kia hắn
gằn giọng:
_Chuyển kế hoạch.
_Thiếu gia?
_Băt Lăng Tuyết cho ta!
_Vâng.
Thân ảnh không tiếng động rời phòng,lúc này vẻ mặt hắn càng trở lên khó coi hơn.Thế lực Hắc Long càng trở
lên đáng sợ hơn trước,mọi đồng minh của hắn đều bị tiêu diệt hoặc bị Dương Lãnh làm cho sợ chết khiếp mà
với thế lực của hắn bây giờ đối đầu trực tiếp với Hắc Long chỉ là trứng chọi đá.Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này
cơ hội thắng của hắn càng trở lên mong manh.Chết tiệt,cũng chỉ vì Dạ Lôi,có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ
nghĩ tới chúng lại hợp tác với nhau.Nhìn 2 tấm hình trước mặt ,đó là cùng 1 cô gái nhưng 2 người đàn ông lại
khác nhau hắn gằn giọng:
_Lăng Tuyết,tất cả chỉ tại cô,đừng trách tôi ác.
Dù câu nói tràn ngập sát khí nhưng trong đó xen lẫn sự day dứt khó tả,hắn không thể phủ nhận bản thân
mình cũng không thể làm ngơ trước cô gái này nhưng sự nghiệp vẫn là tất cả,tình cảm đối với hắn chỉ là 1 thứ
xa xỉ.Mọi thứ trong kế hoạch của hắn đã bị cô làm đổ bể,sự trả thù tàn nhẫn hắn âm mưu chỉ vì cô mà không
thành,hắn không can tâm.
Bữa cơm tối nay trở lên ồn ào tới bất ngờ,đơn giản vì có 2 vị khách tới ghé thăm bất ngờ,vị khách đầu tiên thì
cô không ngạc nhiên nhưng người thứ 2 lại làm cô không khỏi tò mò.Chỉ có 1 người sung sướng tới mức không
khép miệng lại được đó là Ngạo Thiên vì đơn giản 2 vị khách tới dùng bữa là Gia Hân và anh Bảo.Hai kẻ kia
tình cảm với nhau tới mức nào thì mọi người đều biết vì vậy cứ trực tiếp lờ đi cho xong,ngoài việc gắp đồ ăn
cho Lãnh thì cô cũng tò mò về anh Bảo,từ trước tới nay việc anh ăn ngoài là chuyện xưa nay hiếm gặp,chỉ có
những lúc cả gia đình tới nhà cô chơi anh mới ở lại dùng bữa còn lại anh sẽ về nhà cùng gia đình,thế mà cư
nhiên hôm nay anh lại tới đây làm khách.Thấy ánh mắt tò mò của cô anh hỏi:
_Em có điều gì muốn hỏi sao?
_Hai bác không có nhà ạ?
_Có.Em muốn gặp ba má anh?
_Dạ không,anh ăn cơm đi.
Cô vẫn trung thành gắp thức ăn cho Lãnh,thỉnh thoảng Lãnh cùng anh Bảo nói về chuyện công việc,cô chỉ im
lặng lắng nghe.Khi bữa ăn đã qua 1 nửa thì 1 người xuất hiện tham gia cùng.Băng khẽ giật mình khi nhìn thấy
những vị khách trên ghế nhưng chị nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng của mình.Ngồi xuống đối diện với anh
Bảo,Băng như không để ý tới ai từ từ thưởng thức bữa tối.Nhưng điều làm cô chú ý là thái độ của anh Bảo từ
lúc chọ Băng bước vào,đó là sự mong chờ sau đó là hụt hẫng,ánh mắt anh nhìn hcij thực sự khác lạ điều này
làm cô chú ý.Nhưng thời gian sau đó họ nói chuyện rất xã giao nên cô không để ý tới nữa.Sau khi đã tiễn 2 vị
khách về anh đưa cô ra vườn sau,cùng ngồi xuống thảm cỏ tay anh nghịch những sợi tóc bay loạn của
cô.Bỗng anh lên tiếng:
_Mai em không bận gì đúng không?
_Vâng.
_Vậy tối mai cùng anh đi tới đây!
Biết anh sẽ không nói nữa cô im lặng gật đầu,mong chờ tới tối mai.
Cuối cùng thì cô cũng đang ngồi trong xe của anh,xe dừng trước 1 tiệm thời trang làm cô sửng sốt,không
phải anh đưa cô đi mua sắm chứ? Không khả thi chút nào.2 người cùng bước vào trong,nhân viên như đã đợi
sẵn cúi chào họ,anh nói:
_Xong chưa?
_Thiếu gia,xong rồi ạ!
Anh quay sang cô giải thích:
_Tối nay có tiệc giữa các CEO anh muốn em đi cùng.
Mở to mắt nhìn anh cô ngạc nhiên,anh chuẩn bị mọi thứ mà không cho cô hay,gương mặt xị xuống cô nói:
_Em đâu có đồng ý!
Lần này tới lượt anh ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ của mình anh ghé sát tai cô nói,hơi thở
nam tính của anh làm cô đỏ cả mặt:
_Thật sao?
Xấu hổ tới mức độn thổ ,cô chỉ còn biết giấu mặt vào 2 bàn tay mình,anh bật cười trước hành động đó rồi nói:
_Chuẩn bị cho cô ấy.
Sau đó cô được mấy nhân viên nữ trang điểm làm tóc,thay váy dạ hội,đủ kiểu hành xác a.Sau n công đoạn
cô cũng được buông tha trong ánh mắt ngõ ngàng của các nhân viên.1 người trầm trồ:
_Tiểu thư thực xinh đẹp?
_Cảm ơn chị.
Nở 1 nụ cười e thẹn cô càng làm nhân viên trang điểm thêm nóng mặt,vị này họ nhìn còn mê chứ đừng nói gì
thiếu gia.Này nhé khuôn mặt hoàn hảo tới từng chi tiết,khi trang điểm lên càng thêm tươi sáng tự nhiên,thân
hình không nóng bỏng như mấy siêu mẫu nhưng cũng rất hấp dẫn ánh mắt phái mạnh a.Nhìn mình trong
gương cô cũng ngạc nhiên không kém.Bộ váy trắng tuyệt đẹp,dài sát đất ,thiết kế lộ ra đôi vai trắng nõn
nà,gợi cảm.Mái tóc được vấn lên cao khoe ra khuôn mặt đẹp không tì vết.Thực khiến người ta không khỏi mê
luyến.Bước ra ngoài cô tìm kiếm anh,ngay sau đó trái tim cô bỗng đập mạnh kinh khủng,anh đứng đó trong
bộ vest đen lịch lãm,thân hình 1m89 rất đáng ngưỡng mộ,gương mặt góc cạnh đẹp tới tội lỗi,cô ngây ngốc
nhìn anh mà không biết người đối diện cũng đang si mê nhìn mình.Cho tới khi tài xế ho khan 1 tiếng anh mới
giật mình lên tiếng:
_Em đẹp quá!
_Anh cũng vậy.
Nhờ đôi giầy cao gót mà khi đứng cạnh anh cô không thấy tự ti quá về chiều cao của mình mặc dù cô cao tới
1m70 a.Khoác lấy cánh tay anh cô bước ra xe.Trên xe anh vẫn không dời mắt khỏi cô làm cô càng thêm lúng
túng.Bỗng anh thở dài 1 hơi,cô ngạc nhiên:
_Có chuyện gì sao?
_Anh thực không muốn để ai thấy bộ dạng xinh đẹp của em,thực muons nhốt em trong nhà thôi.
Má cô càng thêm ửng đỏ ,mê động lòng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...