Thời gian trôi qua thật nhanh,mới đấy mà đã hết mùa đông,cây cối đang bắt đầu 1 chu kỳ sống và có lẽ con
gái bà cũng đang tạo nên cuộc sống mới.Bà vẫn nhớ rõ ngày nhìn thấy con gái tiều tụy suy sụp,tim bà đã
đau đớn thế nào,nay nhìn con trở lại cuộc sống vui vẻ,hạnh phúc như trước trên môi bà nở 1 nụ cười mãn
nguyện.Bỗng 1 bàn tay ấm áp đặt trên vai bà,quay lại thấy ánh mắt hiền từ của chồng,nụ cười của bà càng
thêm rạng rỡ.Họ cùng nhìn cô gái đang chăm sóc vườn hoa ly ,gia đình như thế này thực hạnh phúc.Cô quay
lại nhìn thấy ba má,nụ cười tươi rói trên môi,từ hôm đó tới nay tâm trạng của cô rất tốt,thần sắc không còn
chút u buồn,dường như sau vấp ngã đầu đời vẻ đẹp của cô càng thêm rạng rỡ.Tất thảy mọi chuyện đều đã
trở về vị trí ban đầu của nó,chỉ là dạo này cô không dành nhiều thời gian đi chơi cùng Hân nữa mà dành thời
gian vào việc tập võ và chăm sóc vườn hoa ly.Công việc này giúp cô thấy vui vẻ và thanh thản hơn.Đang
chăm chú thì 1 giọng nói làm cô giật mình:
_Tuyết!
_2 người tới rồi à?
Nhìn 2 kẻ đang tay trong tay sánh bước bên nhau tiến vào ánh mắt cô tràn ngập ý cười.Thấy ba má cô cũng
đang ở đó họ vội chào:
_Con chào cô chú.
_Ừ,mấy đứa nói chuyện đi.
Họ không phải ai khác mà là cặp tiên đồng ngọc nữ làm triệu triệu con tim thổn thức : Ngạo Thiên và Gia
Hân.Cũng thật may Ngạo Thiên giải quyết mọi công việc rồi về nước đặt trụ sở chính để không phải xa cách
người yêu,thật khiến người khác ghen tỵ.Nhưng bây giờ chỉ còn cô và Hân tới lớp cũng thật buồn chán.Dừng
lại công việc đang làm,cô cùng 2 người họ trò chuyện trên trời dưới bể,Vì tiếp quản công ty nên cậu không có
thời gian mấy nên 1 tuần 2 người họ tới nhà cô 1 lần.Có lẽ điều này đã trở thành thói quen,cứ tới cuối tuần
cô lại mong ngóng họ sẽ tới,nhờ họ cô thấy tâm mình thật nhẹ nhõm,mọi chuyện cũng từ từ qua đi 1 cách
nhẹ nhàng nhất.Tiễn 2 người họ về rồi cô vẫn đứng nhìn cho tới khi chiếc xe mất hút vào những tán cây bên
đường,ánh mắt vui tươi bỗng chốc sâu thăm thẳm,đã 3 tháng rồi,hoa ly trong vườn cũng đã nở rộ,nhưng trái
tim cô vẫn chưa tĩnh lặng,đâu đó 1 ngọn sóng nhẹ cũng làm cô điêu đứng.Khép đôi mắt lại gương mặt cô bình
thản nở 1 nụ cười nhẹ:
_Chỉ cần anh hạnh phúc,em cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
Lời nói hoà tan trong không khí ,gió khẽ làm mái tóc cô lượn sóng,cô đứng đó trong buổi nắng vàng rực rỡ ,
nụ cười trên môi làm trái tim người khác rung động,khung cảnh tuyệt diệu như 1 bức tranh khiến mọi người
phải nín thở.
Trên xe,ánh mắt Ngạo Thiên nhìn Hân sủng nịnh:
_Thời gian tới anh sẽ không tới chỗ em thường xuyên được.
Nhìn đôi má phụng phịu kia cậu bật cười:
_Thật đáng yêu quá đi!
2 má bị bẹo tới đỏ ửng,Hân giãy nảy:
_Đau em, em biết rồi.Anh không tới thì em sẽ tới tìm anh.
Nhìn Hân cậu nở 1 nụ cười nhẹ,đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hân cậu nói khẽ:
_Gặp được em,anh rất hạnh phúc!
2 má Hân đỏ bừng,cô ngước mắt nhìn cậu nhỏ giọng:
_Em cũng vậy.
Trong xe ngập tràn 1 màu hồng hạnh phúc,tình yêu của họ thật nhẹ nhàng,ấm áp khiến người khác phải
ghen tị.Đưa Hân về tới nhà, cậu quay xe tới ngôi biệt thự trắng của anh.Vừa bước xuống xe , đôi mắt cậu
đã tỏa ra sát khí,lạnh lẽo khác hẳn con người ấm áp dịu dàng lúc nãy.Nguyên nhân cũng không có gì sâu xa
chỉ là có kẻ làm cậu muốn giết,và kẻ đó đang giương giương tự đắc đứng trước mặt cậu : Triệu Uyển.Không
thèm liếc tới cô ta,cậu vác nguyên bộ mặt lạnh lẽo đi qua ,thấy thế cô ta cất giọng:
_Lâu rồi không gặp cậu,phải phép cũng nên chào tôi 1 tiếng chứ!
Cậu im lặng tiếp tục đi,mặt không đổi sắc,tiếng nói lại vang lên:
_Cậu biết điều 1 chút,tôi sắp là chị dâu của cậu đấy!
Cậu trực tiếp giả điếc ,tiêu sái đi vào,1 trận bước chân nổi lên,cô ta chặn trước mặt cậu,gương mặt tức giận:
_Cậu bị điếc à?
Vẫn giữ bộ mặt lãnh cảm cậu gằn giọng:
_Cút.
_Anh dám,tôi nói cho anh biết
_Không nghe rõ à? Cút,hạng như cô chỉ làm tôi bẩn mắt.
Liếc nhìn cô ta 1 cách khinh bỉ cậu đi vào phòng khách,phía sau giọng nói tức tối truyền đến:
_Hừ,anh cứ đợi đấy.Con nhỏ đó bị đuổi đi cũng không nên trách tôi.Thứ vô dụng như thế vốn không xứng làm
đối thủ của tôi.
Bước chân cậu đột ngột dừng lại,quay người lại cậu từ từ tiến tới chỗ cô ta,gương mặt dọa người làm ả vô
thức lùi lại 1 bước,nhìn cô ta 1 chút cậu hạ giọng nói nhỏ:
_Thứ như cô,thật bốc mùi vốn không phải đối thủ của cô ấy.
Ngay khi cô ta còn đang trợn mắt há mồm thì anh xuất hiện ở chân cầu thang từ lúc nào,ánh mắt anh không
1 tia ấm áp nhìn cô ta mở miệng:
_Từ nay cấm cô bước vào ngôi nhà này.
Cô ta không dám cãi lại, chỉ uất ức rời đi,dù gì cô ta cũng là phu nhân trong tương lai thế mà nhà của mình
cũng không được quản ( mặt dày thật).Khi trong phòng chỉ còn lại 2 người cậu mới lên tiếng:
_Không phải anh rất yêu cô ta sao?
Dù biết mọi chuyện nhưng cậu vẫn chưa hết giận ông anh ngu ngốc của mình.Gương mặt anh càng thêm lạnh
lẽo,không trả lời cậu,anh hỏi:
_Mọi chuyện thế nào rồi?
Nhàn nhã ngồi xuống ghế cậu nói:
_Mọi thông tin của chúng đã hack được hết nhưng vẫn chưa điều tra được kẻ đứng đầu trần gia.Còn phía
Thiên Sát và Thanh Long hình như có kẻ giật dây.
_Vẫn chưa điều tra ra?
Khẽ lắc đầu cậu nói:
_Sốt sắng như thế không phải tính cách của anh,thời gian này mục tiêu của chúng cũng là Triệu Uyển của
anh,anh thực yêu cô ta a.
Nói xong cậu cũng có thể cảm nhận nhiệt độ trong phòng đang giảm 1 cách đột ngột,mùa xuân rồi mà sao
hàn khí dày đặc thế này .Nhìn 1 kẻ không khác gì thần chết đang ngồi kia,cậu khẽ thở dài.Anh vứt lại 1 câu
rồi trực tiếp đứng lên:
_Cố mà tìm cho ra.
Nhìn bóng lưng cô độc của anh ,cậu cũng không vui vẻ gì,cậu bỗng nói với theo:
_Anh,buông tay như thế anh không thấy hối hận sao? Em dù có chết cũng không muốn buông tay.Thà hạnh
phúc bên nhau dù 1 ngày cũng hơn đau khổ cả đời.
Thân hình anh sững lại ,cậu đứng dậy vỗ lên vai người anh của mình nói:
_Cô ấy sẽ hạnh phúc sao?
Nói xong cậu cũng chào bác Trương rồi vầ.Anh đứng lặng 1 hồi rồi bỗng lên tiếng hỏi:
_Bác Trương,cô ấy sẽ hạnh phúc đúng không?
Gương mặt bác khẽ động,nhìn anh như thế bác cũng rất đau lòng.
_Mong là như thế!
Đôi mắt anh sa sầm lại:
_Không cần mong,cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.
Nói xong anh cũng bỏ lên lầu,bàn tay trong túi áo nắm chặt vào nhau tới bật máu,anh đang hối hận
rồi,nhưng anh không thể quay đầu lại nữa.
Hôm nay cô muốn ra ngoài hít thở không khí 1 chút ,vì vậy thời điểm này cô đang chăm chú ngắm nhìn sông H
.Cảm giác ngồi trên cỏ ,hít thở bầu không khí trong lành này thật thoải mái a.Cảm giác này làm cô nhớ tới
mỗi buổi ngồi ngắm vườn ly trắng ở nơi đó,1 nỗi nhớ chợt ùa về,khuôn mặt cô trở nên đăm chiêu hơn.Tay vô
thức đưa lên vị trí trái tim đang đập,nơi này không còn đau nữa,nhưng nó cũng không còn theo sự điều khiển
của cô nữa,đôi khi chỉ nghe tới tên anh cũng làm cô khó thở.Hình bóng anh liệu bao giờ mới xóa nhòa trong
tâm trí cô.Một tiếng động làm cô chú ý,quay sang cô thấy 1 người con trai cũng vừa đi tới,bắt gặp ánh mắt
cô anh ta mỉm cười nhẹ.Cô gật đầu như lời chào hỏi,anh ta tới gần cô hỏi:
_Liệu tôi có thể ngồi đây không?
_Anh cứ tự nhiên vì đây đâu phải đất của tôi.
_Cảm ơn.
Khi anh ta tiến tới gần cô nhận ra người này khiến ọi người thấy ấm áp lạ,đôi mắt nâu như biết nói nhìn
thẳng vào màu thạch anh hoàn bích kia.Anh ta khẽ sửng sốt rồi cười xòa nói:
_Không nghĩ cũng có người cùng sở thích với tôi.Thế mà tôi chưa gặp cô bao giờ.
_Chắc hẳn anh hay ra đây lắm!Tôi thì thỉnh thoảng mới ra.
_Thế à,đây là nơi tôi yêu thích,ra đây thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
_Mà hình như cô đang có tâm trạng?
_Tôi chỉ đang nghĩ tới 1 người thôi!
_Hẳn người ấy rất quan trọng với cô?
Cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta.Thấy thế anh ta vội nói:
_Tôi thực lỗ mãng,xin lỗi.
_Không có gì,đúng là người ấy rất quan trọng với tôi.
Nói xong cô nhìn ra xa,ánh mắt như tìm kiếm 1 thứ gì đó vừa đánh mất.Người kia đưa tay ra nói:
_Chưa giới thiệu,tôi là Ngô Trác Dạ,rất vui được làm quen.
_Tôi là Lăng Tuyết.
Ở con người này cho cô cảm giác thân thiết,khuôn mặt anh ta cũng coi là trăm người có một,các nét nam
tính,kết hợp hài hòa tổng thể bảy phần nam tính,ba phần thân thiện.Dạo này số cô cũng thật tốt,toàn gặp
soái ca a.Càng nói chuyện cô càng ngạc nhiên khi con người này thực sự có thể nhìn ra tình cảm thật của
cô,vì vậy họ nói chuyện tới mức quên cả thời gian.Nhận ra trời đã tối,cô vội đứng lên:
_Tôi phải về rồi,hẹn gặp lại anh.
_Để tôi đưa em về.
_Không cần đâu,nhà tôi cũng gần đây thôi.
_Vậy hẹn gặp lại.
_Chào anh.
Dạ vẫn nhìn theo bóng cô ,nở 1 nụ cười tươi:
_Thật đẹp! Lăng Tuyết,nhất định tôi sẽ gặp lại em.
Cuộc gặp gỡ ấy cũng là mở đầu cho 1 mối tình sâu đậm mới.
Tiếng đổ vỡ vang lên,bác Trương vội mở cửa đi vào,trong phòng anh đồ đạc rơi lăn lóc,dưới đất vương ***
những tấm hình bị nhàu nát.Trong mỗi tấm hình ấy đều là Tuyết khi ở nhà,khi tới trường và điều làm thiếu gia
nổi giận có lẽ là hình ảnh cô đang tươi cười cùng 1 người con trai khác.Bác ngước nhìn anh,giọng nói vang
lên:
_Thiếu gia luôn dõi theo cô bé ư?
Anh không trả lời ,gương mặt vẫn giấu vào trong bóng tối,nhưng ông có thể nhận ra,thân hình cô độc ấy
đang run lên vì tức giận.Nếu đã thế thì buông tay liệu có đúng không.Đóng cửa phòng ông để anh 1 mình,đôi
tay anh vẫn giữ chặt tấm hình của cô,ánh mắt anh đau đớn ,mùi rượu tràn đầy phòng,uống hết cốc rượu
trên tay ,anh mở cửa ngắm nhìn vườn ly phía dưới,gió lạnh làm anh thanh tỉnh đôi chút.Si dại nhìn màu trắng
tinh khiết anh lẩm bẩm:
_Hoa nở rồi,sao em vẫn chưa xuống?Hay hôm nay em bị ốm.
Ngày nào anh cũng chờ nhưng đã mấy tháng qua cô không hề xuất hiện trong tầm mắt anh.Màu trắng kia
thật giản dị,đẹp đẽ,trong sáng,giống hệt con người cô.Anh nhìn tới thất thần rồi bỗng cười như điên dại:
_Chính tôi đã đuổi cô ấy đi,vậy mà bây giờ còn trông mong cái gì? Ha Ha.Lăng Tuyết,tôi hận em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...