Bữa tiệc kết thúc, cô và anh chào mọi người rồi ra về, tất nhiên lần này cô ngồi xe của anh, còn chị Băng đã về từ lúc nào, có 1 kẻ
ngậm ngùi gọi taxi về.Trong xe chỉ vang lên bài hát tiếng anh rất quen thuộc mà cô không nhớ tên, họ hoàn toàn im lặng.Anh chăm
chú lái xe, còn cô dựa vào ghế dõi ánh mắt ra bên ngoài.Khi anh tưởng cô đã ngủ thì giọng cô vang lên đủ để anh nghe thấy:
_Hôm nay thực cảm ơn anh.
Vẫn chăm chú lái xe anh ậm ừ:
_Không sao.
Không gian lại trở về với sự im ắng vốn có, thấy cô im lặng anh nhìn qua gương, khuôn mặt cô vẫn đẹp như trăng rằm nhưng vương
vấn nỗi buồn khó tả, tim anh cũng thắt lại.Liệu anh nên làm gì bây giờ, cứ giang tay giữu chặt lấy cô hay đẩy cô ra xa .2 ý nghĩ đó
luôn dày vò anh từng đêm, cô thương tâm anh còn đau khổ gấp nghìn lần.Dứt ra khỏi cô , ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước,
nhưng ánh mắt đó chứa đựng bao sự dằn vặt,mâu thuẫn.Dừng xe lại, anh quay sang thì đã thấy cô ngủ từ bao giờ,trên gương
mặt vẫn phảng phất nét buồn.Anh lại khiến người con gái này đau khổ thêm, nhớ lại nụ cười rạng rỡ hồi nãy của cô, tay anh đưa
lên chạm nhẹ vào làn môi đỏ mọng kia.Nhẹ nhàng bế cô vào nhà, anh ra giấu với người làm lui xuống hết.Đặt cô xuống giường,
anh nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô cẩn thận.Ngắm nhìn khuôn mặt cô yên bình trong lúc ngủ anh thấy thực đẹp,khẽ nói:
_Em biết không, khi em cười em rực rỡ như 1 mặt trời vậy.
Khẽ hôn lên mái tóc cô anh thầm thì:
_Ngủ ngon, tình yêu của anh.
Trong mơ cô khẽ mỉm cười.
Bước vào phòng mình anh mệt mỏi ngồi vào bàn làm việc, như tự nói với mình:
_Sao rồi?
Anh không bật điện nên căn phòng chỉ được chiếu sáng nhờ ánh điện bên ngoài hắt vào, 1 bóng đen bỗng xuất hiện, cung kính
trả lời:
_Thiếu gia, mục tiêu của họ đúng là tiểu thư.
Ánh mắt anh lóe lên sát khí, giọng nói tăng thêm phần lạnh lẽo:
_Như thế nào?
_1 tuần nay ngày nào cũng có người theo dõi tiểu thư, hôm nay họ còn mang theo súng.
_Cái gì?
_Có lẽ không còn đơn giản là theo dõi nữa .
Tay anh siết chặt lại, gằn giọng:
_Giết hết những đó, điều tra ra chưa?
_Không phải chỉ có Trần gia, còn có Thanh Long,Thiên Sát nhúng tay vào.
_Đảm bảo an toàn cho cô ấy.
_Vâng.
Người kia nói xong cũng biến mất vào màn đêm đang bao trùm vạn vật kia.Gương mặt anh chìm vào bóng đêm nhưng vẫn có
thể nhận ra sự đau khổ trên gương mặt vốn trầm tĩnh, kiêu ngạo kia.Anh nhấc máy lên gọi bác Trương.1 lúc sau tiếng gõ cửa
vang lên, anh nói:
_Bác vào đi.
_Thiếu gia.
_Cháu quyết định rồi
Nghe xong lời anh nói, gương mặt ông càng thêm già đi
_Thiếu gia, đó đâu phải cách tốt nhất.
_Thế còn cách nào sao?
_Nhưng
_Bác ra ngoài đi cháu muốn 1 mình.
Nhìn lại con người cứng rắn ,lãnh huyết đang chịu sụ dày vò kia ông biết cậu chủ của mình đang rất đau khổ, đây là lần đầu tiên
ông thấy anh thể hiện cảm xúc trước mặt người khác 1 cách không giấu giếm như thế.Vẫn cúi đầu, giọng anh trở lên khẩn khoản:
_Cháu xin bác.
Nước mắt ông trào ra, thiếu gia sao lại bất hạnh như thế, sao không thể để thiếu gia được sống hạnh phúc như bao người khác,
cậu ấy vừa mở miệng cầu xin ông, ông chủ, chúng ta sai rồi.Quay người ra khỏi căn phòng, trong mắt ông vẫn là hình dáng cao
lớn đang cúi gằm xuống như muốn bóng đêm che giấu tất cả.Ông đưa điện thoại lên gọi cho 1 người
_ông chủ.
_...
_Chúng ta sai rồi.
Còn lại 1 mình trong phòng, anh vẫn ngồi im như 1 bức tượng cho tới khi trời sáng, đôi mắt đỏ lên vì thức trắng đêm, 1 đêm toan
tính và dứt khoát.Miết nhẹ lên bức hình của cô anh thầm thì:
_Anh yêu em.
Khoác thêm áo vest bên ngoài anh bỗng thấy nhớ cô da diết, hơi ấm của cô, vòng tay cô dường như vẫn còn lưu lại.Trong đôi
mắt đen ấy chỉ còn lại 1 tầng sương và hố sâu thăm thẳm.
Tỉnh dậy cô thấy thật thoải mái, lần đầu tiên cô có 1 giấc ngủ không mộng mị, chuẩn bị đi học, miệng cô vẫn không thôi nở nụ
cười.Xuống bàn ăn, cô ngạc nhiên khi không thấy anh đâu.Ngước mắt nhìn Ngạo Thiên cô hỏi:
_Lãnh đâu.
Cậu nhún vai tỏ vẻ không biết.Thấy thế cô chẳng còn cảm giác gì là muốn ăn nữa, bỏ dở bữa sáng cô đứng đợi chị Băng tới.Hôm
nay chị tới muộn hơn mọi ngày, vẫn nụ cười nhẹ hàng ngày nhưng cô nhận thấy có sự khác lạ ở chị.Có lẽ cô đa cảm quá rồi.Buổi
học trôi qua như thường ngày nhưng cô bỗng thấy lo lắng như thể sắp có chuyện gì xảy ra, không thể chăm chú vào bài học,
cũng không thèm quan tâm tới 2 kẻ đang hàn huyên tâm sự kia.Vừa ra chơi chị Băng kéo tay cô:
_Tuyết, chúng ta về thôi, chị xin phép rồi.
_Có chuyện gì thế ạ?
_Hôm nay họp bang.
Nhìn thái độ lảng tránh của chị lòng cô dấy lên nỗi lo.Không nói gì nhiều, cô vội thu dọn sách vở rồi nói với Hân:
_Mình có việc về trước.
_Ừm.
_Chị hai đi đâu thế, chưa chi đã nhớ anh hai à.
Nhìn gương mặt cợt nhả kia chị Băng cũng không nói gì, thấy thái độ đó nụ cười trên môi cậu tắt dần thay vào là vẻ nghiêm túc:
_Có chuyện gì?
Thái độ đó của Băng chỉ xuất hiện khi có việc gì đó rất quan trọng liên quan tới anh hai.Thấy họ đã đi ra cậu vội nói:
_Anh đi trước nhé.
Còn chưa nói xong người đã mất dạng.Gia Hân càu nhàu:
_Bỏ mình đi hết.
Ngồi trên xe cả 3 người không nói gì, mỗi người có 1 suy nghĩ riêng.Tay cô vô thức nắm chặt lấy nhau, liệ có phải anh gặp
chuyện gì không? Nhìn gương mặt chị Băng cô không dám hỏi, có chuyện gì xảy ra không biết?Xe dừng lại trước tòa lâu đài
cổ kính mà anh đã đưa cô tới,thấy ba người họ 2 hàng người vội cung kính cúi chào.Bước chân cô trở lên gấp gáp hơn,gần
tới cửa chính bỗng chị Băng nắm chặt 2 vai cô làm cô thấy đau, nhìn thẳng vào cô chị nói:
_Dù có chuyện gì em cũng phải bình tĩnh nhớ chưa?
_Vâng.
Nhìn cô 1 chút chị mới thả lỏng tay mở cánh của kia ra.Trong phòng còn đông hơn cả lần trước, lần này anh đã ngồi sắn ở đó
nhưng không nhìn cô lấy 1 cái, bên phải anh là 1 ghế trống, bên trái anh là Triệu Uyển, cô ta nhìn cô đầy thách thức.Bước tới
bên cạnh anh cô im lặng chịu đựng ánh mắt của mọi người.Chị Băng và Ngạo Thiên cũng ngồi vào vị trí của mình.Cô khẽ liếc
nhìn anh chỉ thấy gương mặt đó vô cảm tới xa lạ.Sau khi mọi người đã ngồi vào vị trí của mình bác Trương mới lên tiếng:
_Hôm nay tập trung mọi người là có chuyện muốn thông báo.
Dừng lại 1 chút bác nói tiếp:
_Thiếu gia quyết định lấy Triệu Uyển tiểu thư làm phu nhân thứ 2.
Toàn thể mọi người trong căn phòng đều ngạc nhiên trước quyết định này, cư nhiên thiếu gia nạp thêm phu nhân thứ 2, đã
3 đời nay Hắc Long không có vị chủ nhân nào lấy 2 phu nhân, chẳng lẽ có chuyện gì sao?Còn cô như sét đánh ngang tai, anh
lấy 1 người khác?Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra, anh và cô còn chưa có ly dị.Đưa ánh mắt ngây dại lên nhìn
anh cô nhận được chỉ là sự lạnh lụng, tàn nhẫn.Ngạo Thiên bỗng nói to:
_Dương Lãnh, anh điên rồi.
Ánh mắt anh nhìn Ngạo Thiên vô cảm:
_Đừng để ta nghe thấy lần nữa, dù là người nhà ta cũng không tha.
Cô mở to mắt ra nhìn anh, đây không phải người mà cô yêu, dù anh lạnh lùng, bá đạo nhưng không bao giờ anh đối xử với
Ngạo Thiên như vậy, nước mắt cô chảy dài trên má, lấy lại giọng nói của mình cô gọi anh:
_Lãnh, đây chỉ là trò đùa thôi đúng không?
_Cô nghĩ thế sao? Vậy thì làm cô thất vọng rồi, cô ấy mới là người xứng đáng bên cạnh tôi, còn cô ư, nhìn lại mình xem, chẳng
qua cũng chỉ là tôi bị ép buộc.
Ánh mắt của anh đầy sự châm chọc, cô đau đớn ôm chặt lấy trái tim mình, lời nói của anh như dao nhọn đâm thẳng vào trái tim
cô.Triệu Uyển đắc thắng cười vang:
_Cô nghe rõ chưa?
Quay sang anh cô ta ngọt ngào dựa vào lòng anh nhỏ nhẹ:
_Em sẽ cố gắng làm anh vui lòng a.
_Ừm.
Nhìn 1 cảnh này ý thức cô lịm dần đi, trước khi ngã xuống cô chỉ cảm nhận 1 bàn tay to lớn đỡ lấy mình, và 1 giọng nói lạnh lùng
_Đưa cô ta về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...