Cô thực sự muốn bịt miệng 2 con người kia lại ngay lập tức, không hiểu họ nghĩ ra chuyện gì mà như súng liên
thanh không ngừng nghỉ,tai cô sắp điếc rồi đây.Phóng ánh mắt ai oán sang bên cạnh cô nhỏ giọng:
_Hân à , đang là giờ học đó.
Không có tiếng trả lời , chỉ có tiếng thì thầm to nhỏ của 2 con người đẹp như hoa kia.Khí nóng bốc lên ngùn
ngụt, cô dang tay gõ đầu Gia Hân 1 cái.
_Ui,ai dám.
Bắt gặp bộ mặt đen sì của bạn Hân lập tức giả ngu :
_Hì , Tuyết à , sao thế ? Ai dám chọc tức cậu , nói đi tớ xử cho.
_2 người mà không im lặng chút thì đừng có mà trách tớ vô tình.
_Ặc, chị hai à , nóng quá không tốt đâu , vả lại 2 chúng ta cũng đâu có làm phiền ai ha ?
Kèm theo là cái gật đầu hưởng ứng của Gia Hân , cô tức muốn hộc máu, nghiến răng nói :
_Vậy làm ơn nhìn quanh lớp xem.
2 cái đầu từ từ quay lại săm soi, không phải chứ làm gì mà cả lớp đang nhìn họ chằm chằm vậy,không những
thế còn đủ loại cảm xúc xuất hiện nữa.Trai thì nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, gái nhìn Gia
Hân với ánh mắt ghen tỵ có , cam chịu có.2 nhân vật chính vẫn ngu ngốc không hiểu.Chị Băng ném cho họ
ánh mắt khinh bỉ :
_Thiếu gia, không hiểu cậu là thiên tài hay kẻ ngốc.
_Ta tất nhiên là thiên tài rồi.
Lần này là ánh mắt khinh bỉ từ cô phóng tới.Ngạo Thiên hậm hực , dám nhìn ta bằng ánh mắt đó hả, không
phục, ta làm gì nên tội chứ .
_Làm ơn ngồi im lặng và khép miệng lại.2 người không biết đã sát thương bao nhiêu người ở đây sao ?
Kèm theo câu nói cô còn hất hất đầu lên mục giảng, vị giáo viên đáng kính thi thoảng lại phóng về phía Ngạo
Thiên ánh mắt rất là ám muội làm kẻ nào đó khẽ rùng mình.Sau khi đầu óc đã hoạt động xong 2 cái miệng lại
đông thanh :
_Hazi , đẹp cũng khổ vậy đó.
Không thèm quan tâm 2 con người lại ngồi tâng bốc sắc đẹp của nhau, đầu cô sắp bốc khói tới nơi rồi đấy.Ác
nhân đúng là ác nhân mà đi đâu cũng hại người được,nhìn xem Gia Hân bé bỏng ngoan ngoãn của cô chưa
đầy 1 buổi sáng đã bị hắn làm cho hư hỏng rồi.Ngồi cạnh cô chị Băng cũng đang bắn cả loạt sát khí về phía
kia nhưng có 2 kẻ vẫn ngu ngốc không biết mình đang đắc tội với ai, phải biết Băng ghét nhất những kẻ thì
thầm to nhỏ bên cạnh mình, hơn nữa lại là cái kẻ mặt dày kia.Buổi học trôi quá với không khí cực kỳ tốt đẹp
như thế.Chuông vừa kêu lập tức cô bị chị lôi đi với tốc độ như bay, để lại những kẻ đang mê sắc tới quên thời
gian kia.Ra tới bãi đậu xe chị Băng bỗng dừng lại , nhìn quanh thấy không có ai chú ý chị suy nghĩ 1 chút
rồirút chùy thủ ra tiến lại gần 1 chiếc audi a8 đời mới.Cô nghi hoặc nhìn theo , chẳng lẽ có kẻ ào đang trốn ở
đó ?Nhưng ngay lập tức cô há hốc miệng ra nhìn, bằng 1 động tác nhanh không kịp nhận ra chị đã mở được
cửa chiếc xe kia.Trong nháy mắt toàn bộ nội thất trong xe bị phá hỏng không thương tiếc, không những thế
lớp sơn bên ngoài còn thê thảm gấp vạn lần.Hài lòng nhìn tác phẩm của mình chị gật đầu với cô :
_Về thôi.
Cô vội tới bên chiếc xe của mình, chưa kịp hỏi gì đã nghe chị nói :
_Tí về nhà sẽ biết , đôi khi cũng nên giúp nhà giàu rửa tiền chút.
Trong khi có 1 kẻ đang hả hê thì ở trường 1 kẻ đang phát điên nhìn chiếc xe yêu quý của mình, gằn giọng :
_Ta mà biết kẻ nào làm thì chó gà không tha.
Nắm tay kêu răng rắc, Ngạo Thiên phẫn nộ rút điện thoại bấm số rồi hét vào máy :
_5 phút nữa có mặt ở trường y cho tôi.
Khuôn mặt đỏ lên vì tức giận càng thêm phần ma mị, 1lux con gai đứng xuýt xoa, lòng đang đau như cắt nhìn
cảnh đấy cậu càng sôi máu, trừng mắt quát :
_Cút.
Trai đẹp thì mê nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn, ngay lập tức đám đông giải tán.Vừa về tới nhà cậu đã
làm ầm lên :
_Lập tức điều tra xem kẻ nào làm ! Ta phải chém hắn ra làm ngàn mảnh.
Nhìn thấy bộ mặt đó chị Băng khẽ nhếch môi cười :
_Thiếu gia sao thế ?
_Xe của thiếu gia bị kẻ nào đó phá hỏng thưa tiểu thư.
Cốc nước trên tay cô thiếu điều hôn sàn nhà nếu chị Băng không kịp đỡ, dành cho cô cái nháy mắt thân tình
nụ cười trên môi chị càng nở rộ.Khẽ nuốt nước bọt cô tự nhủ sau này tuyệt đối không làm mếch lòng chị.Hậu
quả khôn lường, phi thường không dám nghĩ tới.Nhìn bộ mặt của Ngạo Thiên cô dâng lên 1 chút thương cảm ,
ngu thì ráng chịu thôi.
_Thiếu gia , có lẽ là do chùy thủ gây lên, có lẽ nên nhờ Băng tiểu thư xem qua, cô ấy rất rành về chùy thủ.
Cô giật mình nhìn sang nhưng chị vẫn ung dung uống trà.Tay khẽ vuốt chùy thủ chị nhìn cậu mỉm cười :
_Hôm nay có hơi ngứa tay nghịch 1 chút , hóa ra đó là xe của thiếu gia à ? Chặc chặc , thực xin lỗi.
Ngạo Thiên trừng mắt nhìn chị như nhìn quái vật, răng nghiến kèn kẹt :
_Băng , con nhỏ này.Hôm nay bổn thiếu gia không dạy dỗ lại em thề không làm
Chưa kịp nói xong đã thấy lành lạnh ở cổ,thanh âm lập tức ngưng bặt, đúng đó tức quá không kịp cảnh
giác.Nhìn vẻ mặt kẻ đang dùng chùy thủ lượn quanh mặt mình cậu tức muốn hộc máu.
_Đây là cái tội nói dài , nói dai , nói dại , cái miệng làm khổ cái thân thôi.Thiếu gia có lẽ đẹp trai quá cũng
thực khổ , để em giúp đỡ nhé?
Hảo hán trả thù 10 năm chưa muộn, cậu lập tức thay đổi tháu độ :
_Ha ha , không nên, em thích thì cứ phá xe thoải mái , ta sẽ mua xe khác cho em phá, phá chán thì thôi ha?
Ta nói đùa thôi mà , em cứ làm gì em thích , ta tuyệt không dám ý kiến.
_Hình như hôm qua cũng nghe qua câu này rồi, thực nhàm chán.
Tay lại tăng thêm lực đạo, đang lúc Ngạo Thiên run rẩy lẩy bẩy thì cứu tinh xuất hiện.
_Có chuyện gì?
Anh bước vào nhìn qua 1 lượt rồi hỏi, cô ngạc nhiên đôi chút, lân lắm rồi mới thấy anh về vào giờ này, mọi khi
chỉ có bữa tối mới được gặp anh.Nhìn thấy anh Ngạo Thiên như chết đuối với được phao :
_Anh . help me, hức hức.
Anh ngán ngẩm , đưa tay nên xoa mi tâm nhẹ giọng :
_Băng , bỏ chùy thủ ra đi.
_Tạm tha lần này , lần sau đừng hòng mong ai cứu.
_Anh tuyệt đối không tái phạm.
Không để ý tới 2 người kia đang nói gì cô nhìn anh chăm chú, hình như hôm nay có chuyện gì đó thì phải nhìn
anh rất mệt mỏi.Đôi tay kia cứ xoa mi tâm liên hồi, ngồi xuống ghế anh tựa lưng ra sau , mắt khẽ nhắm lại.Đó
chỉ là biểu hiện của 1 người đang suy nghĩ công việc nhưng cô biết anh đang rất mệt mỏi, chẳng qua anh che
dấu rất tốt.Có lẽ cô ngày càng hiểu về anh nhiều hơn, chính vì thế mà cô càng lún sâu vào tình yêu này ,
thậm chí ý muốn bước chân ra cũng không có.Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, cô khẽ hỏi :
_Có chuyện gì sao ?
Anh lười nhác nhắm mắt không trả lời.Cô biết anh sẽ phản ứng ra sao nhưng tim vẫn đau, thì ra yêu 1 người
lại đau khổ như thế.Khi cô tưởng chừng anh sẽ im lặng mãi như thế thì anh lên tiếng :
_Không sao , không cần lo lắng!
Khuôn mặt anh đã bị tay che mất phân nửa không nhìn ra cảm xúc nhưng cũng làm cô thấy hạnh phúc, hóa
ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, chỉ cần 1 câu trả lời cũng làm cô thấy vui, không cần lời lẽ ngọt ngào ,
không cần cử chỉ quan tâm, với cô như thế này thôi là qúa đủ rồi.Tay anh từ từ hạ xuống, ánh mắt sâu thắm
nhìn cô 1 thoáng rồi trầm giọng nói :
_Ăn cơm
2 kẻ đang cãi nhau điên cuồng kia cũng tạm dừng chiến để tiếp thêm dinh dưỡng.Tất nhiên bữa cơm này
cũng chẳng im lặng được vài giây,đúng là nên tách họ ra không thì cô chỉ có nước đi khám tai,tất nhiên có
người vẫn ung dung dùng bữa vì đã miễn nhiễm cảnh này từ bé rồi.
Buổi chiều cô lại miệt mài tập cùng chị Băng, thực sự chị là 1 người thầy nghiêm khắc tới nỗi cô không dám lơ
là chút nào.Sau 4 tiếng vật lộn với sàn nhà cô cũng được nghỉ ngơi sau cái gật đầu hài lòng của chị :
_Rất tốt , em thực sự có tố chất hộc vỗ đấy.Đi nghỉ ngơi đi, chị có việc phải đi trước.
_Vâng.
Ngồi xuống sàn tập 1 chút cô mới đứng dậy lên phòng , nhưng vừa mở cửa ra đã gặp ngay cái mặt ngu
không tả nổi của Ngạo Thiên.Nếu tả cậu ta bằng 1 chữ là " ngốc ", 2 chữ là " cực ngốc " , 3 chữ là " cực kỳ
ngốc ".Không hiểu đây có phải kẻ có chỉ số IQ gần 200. 18 tuổi đã có 4 bằng đại học trong tay, 1 tay hacker
tầm cỡ từng xâm nhập vào hệ thống quốc gia mà không ai hay biết không nữa.Nhìn cái mặt đẹp hơn con gái
kia cô ngao ngán :
_Có chuyện gì thế ?
_Chị hai thực vất vả, thực vất vả.
Cô cầm lấy cốc nước cậu đưa, ánh mắt cảnh giác, con người này ngốc thế thôi nhưng xun xoe thế này cực
kỳ nguy hiểm.Uống xong cốc nước cô lập tức muốn phun hết ra vì tức giận, cai kẻ ngu ngốc kia nãy giờ liên
mồm nói, nói tới đau nhức cả tai
_Chị hai à, Hân muốn ăn gì nhất, thích gì nhất, ghét gì ....
Cô cố trả lời từng câu, cảm giác như bị lợi dụng nhưng lỡ uống cốc nước của cậu ta rồi, ta nhẫn, ta
nhẫn.Cho tới khi sức chịu đựng của cô đi tới giới hạn với câu hỏi ngu hết thuốc chữ của cậu :
_Chị hai, vậy Gia Hân có thích đồ xuyên thấu không ta ?
Nhìn bản mặt 35 kia cô gằn từng tiếng :
_Hàn.Ngạo.Thiên
_Chị hai bớt giận, em lập tức cút ngay.
Cuộc sống của cô cứ thế diễn ra, nói vui không vui , nói buồn không buồn, nhưng đã 4 tháng qua đi cô cũng
thấy thân thiết với cuộc sống này.Mùa đông đã đến từ bao giờ mà cô không kịp nhận ra, 4 tháng qua cô phát
hiện mình đã trưởng thành hơn rất nhiều , giờ đây cô đã học được cách che dấu sự mệt mỏi, đau khổ trước
mặt người khác.Nhưng cô cũng cảm thấy ấm áp hơn khi anh không còn lạnh lùng với cô như trước, thỉnh
thoảng bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh dù chỉ trong 1s cô cũng thấy hạnh phúc, hơn nữa bên cạnh cô
ngoài ba má, bạn bè còn có chị Băng , bác Trương yêu thương cô, Ngạo Thiên dù làm người ta phát phiền
nhưng luôn làm cô thấy vui vẻ.Chậm chạp bước về phía lùm cây,cô quấn chặt lấy chiếc áo khoác quanh
người, không biết từ bao giờ cô có thói quen tối nào cũng ngồi đây, ở đây cô cảm thấy an toàn với tất cả,
tâm cũng vì thế mà lắng lại.Nhìn ra vườn ly đã sắp tàn hết ánh mắt cô mam mác buồn.Nơi đây lần đầu tiên cô
thấy anh hung dữ như vây , nhưng nơi đây cô cũng biết tình cảm thực sự của anh.Nơi đây dù có đau khổ
nhưng cũng rất hạnh phúc.Ánh mắt cô dường như không thể đoán biết đang nhìn gì, hay đơn giản cô đang
chìm vào suy nghĩ miên man.
Trong tòa lâu đài anh cũng đang nhìn xuống khu vườn này , nhưng thay ví vườn ly kia ánh mắt anh lại xuyên
thẳng vào lùm cây nơi có 1 người con gai anh quan tâm đang ngồi đó.Tự bao giờ anh đã có thói quen đứng
đây nhìn cô cho tới khi bóng dáng ấy bước ra và khuất dần sau cách cửa kia,hôm nay cũng không phải ngoại
lệ.Sau khi an tâm cô đã vào nhà anh mới yên lòng giải quyết khối công việc đồ sộ trên bàn.Bỗng chuông điện
thoại vang lên, anh lười nhác nhấc máy :
_Chuyện gì ?
Không rõ đầu dây kia nói gì nhưng nhìn bộ mặt đầy sát khí của anh cũng biết là chuyện không hay.Đặt điện
thoại xuống 2 tay anh siết chặt lại tới nổi cả gân xanh.
_Chết tiệt, lại là Trần gia.
Đã 4 lần chúng cho người theo dõi cô nhưng đều bị người của anh thanh toán nhanh chóng, nhưng cứ thế
này thực sự không yên tâm.Anh nghiến răng nói :
_Trần gia, các người được lắm.
Trần gia là 1 thế lực rất đáng sợ nhưng không hiểu vì sao 4 năm trước đột nhiên rơi vào tình trạng thê thảm
hết mức, nay mắn xuất hiện 1 người đứng lên chống đỡ nếu không Trần gia nay chỉ còn lại hư danh.Người
khác không biết nhưng anh biết vì chính tay anh đã làm điêu đứng gia tộc đó. mối hận thù ấy dù anh có xẻ
xác chúng ra cũng không thể hết.Không vì ba anh ra mặt kêu anh dừng tay thì hà cớ gì trong thế giới ngầm
này còn có cái tên Trần gia.Thế mà bây giờ chúng dám động vào cô, khác nào đang khiêu chiến với
anh.Được , muốn giỡn với tử thần thì anh sẵn sàng chiều theo.Cầm ly rượu anh dốc thẳng vào cổ họng,
càng ngày càng mê luyến hương vị này, cũng như càng ngày hình bóng cô càng ăn sâu vào suy nghĩ, cuộc
sống của anh.Trốn tránh cô khiến anh mệt mỏi vô cùng,ngày ngày theo dõi cô tập luyện qua camera anh
thấy thực sự xót xa.Người con gái ấy rât kiên cường, không kêu than chỉ mím môi chịu đau.Bao nhiêu đêm
anh lo lắng khi cô vẫn âm thầm tập luyện 1 mình.Khuôn mặt, giọng nói của cô vào cái đêm mà cô nói yêu anh
vẫn in đậm vào tâm trí anh.Đáng lẽ cô không nên gặp anh, yêu anh,anh chỉ là 1 con quỷ khát máu, đôi tay
đã nhuốm màu đỏ,kẻ thù của anh là vô số. ở bên anh cô có biết nguy hiểm thế nào không ?
Dù miệng đã nói tránh xa cô nhưng anh cũng không thể điều khiển tình cảm của mình.Liệu anh có dám để cô
tới bên 1 người khác không, anh sợ sẽ không được nhìn thấy cô nữa, người con gái ấy đã làm anh biết yêu,
biết nhớ mong 1 người, biết sợ hãi là thế nào.2 ý nghĩ làm anh mệt mỏi thực sự, sợ sẽ làm cô thương tổn
nhưng cũng sợ mất cô, anh phải làm thế nào đây?
Sáng nay cô dành trọn cả buổi để nghiên cứu công việc cùng bác Trương, chị Băng đi làm nhiệm vụ triền
miên, anh cũng rất ít khi về, đã 2 ngày nay cô không nhìn thấy anh thực sự rất nhớ, bữa ăn chỉ có 2 người là
cô và cái kẻ đang ôm ảnh Gia Hân ngồi tương tư kia không khí rất buồn chán.Liếc mắt sang Ngạo Thiên đang
nằm dau trên bàn cô thở dài :
_Ngày nào cũng gặp nhau còn tương tư nối gì ?
Chu cái mỏ lên cậu ảo não :
_Những 2 ngày không được gặp đó, nhớ quá đi thôi.
Cô giơ tay đầu hàng, 2 kẻ này ngày ngày dính nhau như hình với bóng không rời, hành động thực sự sến tới
buồn nôn.Nhờ Hân mà cậu cũng lập kỷ lục đi bụi lâu nhất từ trước tới giờ.Không khí bỗng ồn ào lạ thường,
không biết từ đâu gần chục chiếc xe lao ầm ầm vào sân, 3 người vội chạy ra coi.Ngay lập tức Ngạo Thiên hóa
đá bên cạnh cô, cánh cửa xe bật mở, 1 người phụ nữ tầm hơn 30 bước ra, ăn mặc cực hỳ hợp thời trang,
nhưng không kém phần quý phái, chung quy chỉ bằng 2 chữ ' hoàn hảo " nhưng dung nhan này thực sự rất
quen thuộc a.Người phụ nữ hằm hằm tiến lại phía cô. cô ngạc nhiên thầm nhớ lại xem mình có đắc tội với ai
không nhưng câu trả lời có ngay lập tức.Người phụ nữ bước qua cô nắm chặt lấy tai Ngạo Thiên quát :
_Hàn Ngạo Thiên, con được lắm, dám bỏ ta với cái lão già kia lâu như thế , để ta xem con chạy đi đâu được.
Ngạo Thiên đau khổ lên tiếng :
_Má, đau quá, con biết sai rồi, hu hu.
Cô hóa đá theo, người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp này là mẹ Ngạo Thiên sao , hèn chi nhìn quen mắt thế, cậu
ta tám phần thừa hưởng nét đẹp từ má.Cô vôi cúi chào :
_Cháu chào cô.
Bác Trương cũng lên tiếng :
_Đại tiểu thư, vào nhà rồi nói.
Người phụ nữ gật đầu rồi lôi thẳng cậu vào nhà, cả ngôi nhà như sập vì tiếng kêu đau đớn của ai kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...