Buổi sáng, Doãn Chính Đạc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi công tác.
Anh không yêu cầu, Lê Diệp cũng không xuống nhà tiễn anh. Anh chống tay vào cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn, rèm cửa sổ phòng ngủ chính vẫn buông, có lẽ người phụ nữ kia vẫn chưa dậy.
Anh ngồi vào xe, “Đi thôi.”
Trên tầng, xuyên qua tấm rèm cửa sổ, Lê Diệp nhìn theo chiếc xe đang dần khuất xa của anh.
Anh đi rồi, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, không phải ngó trước nhìn sau, không cần giả vờ giả vịt. Cô cảm thấy thoải mái, nhưng lại có chút trống rỗng khó hiểu.
Cô nằm rạp bên khung cửa sổ, nhìn hồi lâu, đến khi trong mắt có đôi phần hoảng hốt. Cô cảm thấy đây như một lần ly biệt, anh phải đi xa, cô không giữ lại.
Cúi đầu, cô đi đến bên giường, lấy ra chiếc USB từ góc sâu trong ngăn bàn, nắm chặt trong tay. Thứ đồ lành lạnh như một lưỡi dao lướt qua lòng bàn tay cô vậy.
Cô nắm chặt, hít sâu một hơi…
***
Nhà hàng.
Vội vàng đẩy cửa tiến vào, Lê Diệp tìm kiếm xung quanh. Người đàn ông trong góc giơ tay lên, vẫy vẫy với cô.
Lê Diệp bước đến, vừa ngồi xuống đã vội hỏi, “Anh Tôn! Chuyện vừa rồi anh nói trong điện thoại, là thật sao?”
Tôn Bách Niên mỉm cười rồi gật đầu, “Là thật. Tôn Siêu đã nhận rồi… Vụ cháy ở bãi đỗ xe của Doãn Thức là do hắn làm, Hạ Tùng Đào không hề động tay. Sau này Tôn Siêu sợ hãi nên cầu xin Hạ Tùng Đào gánh tội thay, Hạ Tùng Đào nợ hắn một ơn cứu mạng, sự việc lại vừa hay liên quan đến anh ta nên anh ta đã đồng ý.”
Lê Diệp nắm chặt tay lại, “Sao anh ấy lại ngốc vậy chứ!”
“Con người hay hành động theo cảm tình… Có điều, hiện tại, Tôn Siêu đã nhận rồi, cũng có bằng chứng xác thực từ phía Tôn Thắng Quốc, giờ chỉ còn khâu hoàn thiện bằng chứng là Hạ Tùng Đào được cứu rồi.”
Lê Diệp cảm thấy chóp mũi cay cay. Ngồi tù thay người ta hai năm, Hạ Tùng Đào đúng là hồ đồ, anh ta vì ân tình, mà lại không để ý đến tiền đồ của mình và cảm nhận của người thân.
Cô lại cảm thấy hơi lo lắng, “Sao Tôn Siêu lại thừa nhận? Có khi nào anh ta lại đổi ý không?”
Tôn Bách Niên lại chẳng lo lắng tên kia sẽ lật lọng, anh uống một ngụm cà phê, “Hắn biết bên nặng bên nhẹ, sẽ không đổi ý đâu.”
Đối với loại người này, chỉ cần nắm được nhược điểm của hắn là được. Thái độ làm người của Tôn Siêu không tốt cho lắm, chỉ duy cái tốt là một đứa con có hiếu. Hắn muốn trốn tội, nhưng vẫn lo lắng bố mẹ không có người chăm sóc. Tuy nhiên, vụ án nổ nhà xưởng mà hắn phải chịu trách nhiệm, có giảm nhẹ cũng khó mà ra nhanh được, e là người cha của hắn cũng chẳng đợi được đến lúc hắn ra ngoài.
Tôn Bách Niên chỉ cần đồng ý sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bố hắn được an hưởng tuổi già, thì cũng đủ để hắn thừa nhận tất cả.
Đương nhiên, chuyện này không thể để lộ ra bên ngoài. Loại chuyện như vậy, thành công mới là mục đích cuối cùng, quá trình tiến hành chỉ nhờ vào bản lĩnh.
“Còn thiếu bằng chứng gì nữa sao?” Lê Diệp vẫn lo lắng, chỉ cần Hạ Tùng Đào được ra ngoài, thì tảng đá nặng nhất trong lòng cô có thể buông xuống rồi.
“Lúc xảy ra sự việc, băng ghi hình ghi lại thời điểm đó bị thiếu mất.” Tôn Bách Niên nhìn cô, “Chắc chắn ở đó có máy quay theo dõi, nhưng mà sau đó, phía Doãn Thức nói là hệ thống bị trục trặc đúng lúc, hơn nữa Hạ Tùng Đào lại chủ động đầu thú, nên chi tiết này không bị truy cứu kĩ.”
Lúc này, Lê Diệp mới hiểu, bằng chứng trong tay Doãn Chính Đạc, chính là băng ghi hình thời điểm đó… Anh đã sớm biết Hạ Tùng Đào không phải kẻ phóng hỏa, nhưng anh không hề nói, còn giấu đi bằng chứng có thể chứng minh sự trong sạch cho Hạ Tùng Đào.
Tôn Bách Niên nhìn vẻ mặt có chút căm phẫn của cô, “Lê Diệp, cô biết cái gì à?”
Lê Diệp siết chặt hai tay, “Băng ghi hình… trong tay Doãn Chính Đạc.”
Nói là bất ngờ nhưng không bất ngờ, ai có thể nắm giữ sự việc của công ty, ai có thể ra lệnh cho nhân viên trên dưới, công bố hệ thống trục trắc, mà người có động cơ, chỉ có người đó.
“Nhưng tôi không biết anh ấy cất băng ghi hình ở đâu…” Lê Diệp tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tôn Bách Niên nhìn cô, “Tôi đã điều tra rồi, năm đó, khi sự việc xảy ra, bách năm nhìn thấy nàng, “Ta tra quá, trưởng đội bảo vệ của Doãn Thức vào năm xảy ra sự việc, hiện giờ đã nghỉ hưu rồi. Ông ta mua nhà ở quê, quả thực rất giàu có… Tôi nghĩ, hẳn là ông ta biết rất nhiều nội tình, nhưng cái miệng ông ta thì ngậm rất chặt. Ông ta được bố Doãn Chính Đạc đề bạt, tôi nghĩ, ông ta có tình cảm rất nặng với người nhà họ Doãn.”
Lê Diệp nghe đến đó thì có vẻ đã hiểu ra, liền đứng dậy, “Tôi biết nên tìm ai rồi…”
Tôn Bách Niên gật đầu, “Cô phải cẩn thận, chỉ cần tìm được băng theo dõi, việc còn lại, cứ giao cho tôi.”
Lê Diệp đứng dậy, ánh mắt kiên định, “Cảm ơn anh, anh Tôn…”
***
Xe lướt nhanh về phía ngoại thành, nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, người phụ nữ có dáng của một mệnh phụ phu nhân nhíu mày. Đã đi được bốn năm tiếng rồi, bà đưa mắt nhìn lái xe, “Còn bao lâu nữa mới đến?”
Người tài xế nhìn biển báo giao thông, “Phu nhân, sắp đến rồi, khoảng nửa tiếng nữa thôi.”
Trần Oanh không quá quen đường, bà nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây không phải là nội thành, không thấy nhà cao tầng, nơi nơi đều là cây cối um tùm và những ngôi nhà đơn lẻ.
Liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, Trần Oanh nói, “Lấy được thứ đó rồi thì tốt nhất là nên giữ lời, tôi không mong có người lật lọng.”
Ánh mắt Lê Diệp đầy kiên định, “Cháu sẽ đi.”
“Vậy là tốt nhất.” Trần Oanh nhìn cô một cái. Đứa con gái này đến giờ vẫn còn một lòng muốn cứu bạn trai cũ. Tên kia, cho dù không ngồi tù, thì dù soi xét kĩ thế nào cũng không có lấy một điểm hơn A Đạc, con bé này đúng là mắt mũi có vấn đề, A Đạc đối xử với nó như vậy mà nó vẫn một lòng nhớ đến kẻ khác.
Có điều như vậy cũng tốt, nếu con bé không buông tha A Đạc, thì cũng đủ khiến người ta phiền não rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến đích, Trần Oanh xuống xe, đẩy gọng kính râm lên, nhìn ngôi nhà trước mắt.
Bước đến gõ cửa, người đang đứng tưới hoa vừa liếc mắt một cái đã nhận ra bà, vội vàng chạy lại, “Phu nhân! Sao bà lại đến đây?”
Trần Oanh nhìn người đã theo chồng mình nhiều năm, bất chợt cảm thán, “Đúng là lâu quá rồi không gặp… Lão Hoàng, giờ ông khỏe không?”
“Nhờ có phúc của nhà họ Doãn.” Ông Hoàng vội vàng mở rộng cánh cổng, đón hai người vào, “Phu nhân, mau vào đi.”
Trần Oanh không khách sáo, đi thẳng vào vấn đền, “Lão Hoàng, lần này tôi đến đây là để hỏi ông một việc… Nếu ông thật sự quý mến tôi và chồng tôi, thì trả lời chi tiết cho tôi.”
Ông Hoàng lập tức nghiêm túc, “Nhất định rồi!”
Trần Oanh gật đầu, “Hai năm trước, bãi đỗ xe của công ty bị người ta phóng hỏa, băng ghi hình lúc đó, đi đâu rồi?”
Ông Hoàng thoáng do dự, “Cái đó… Lúc ấy bị trục trặc, không có băng ghi hình ghi lại được.”
“Nếu thật sự là trục trặc, tôi có cần đến tìm ông không?” Trần Oanh nhìn ông ta, “Trong tay A Đạc còn có một bản, ông tưởng là tôi không biết ư?”
Ông Hoàng cười cười vẻ ngượng ngập, rồi nhìn người phụ nữ trẻ bên cạnh bà, “Chuyện này… chuyện này làm khó tôi rồi, phu nhân, cậu hai không cho tôi nói…”
“Nó là do tôi sinh ra, lời tôi nói còn không có trọng lượng bằng nó sao?” Trần Oanh tỏ ra bất mãn, “Lão Hoàng, ông có ngày hôm nay, là do chồng tôi cho ông, hay là A Đạc cho ông?”
Ông Hoàng vô cùng khó xử, hai bên đều là chủ nhân không thể đắc tội, người ta là người một nhà, còn mình thì chỉ biết nghe theo.
“Tôi hỏi lại ông một lần nữa, băng ghi hình hôm đó, ở đâu rồi?” Trần Oanh nhìn ông Hoàng, vẻ mặt sắc bén.
Xoa xoa tay, ông Hoàng trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên thở dài…
***
Xem đoạn băng đó xong, Tôn Bách Niên thở phào một hơi, rồi nhìn người phụ nữ bên cạnh. Anh để lộ ra nụ cười như dự liệu từ trước, “Không có vấn đề gì nữa rồi… chỉ còn lại trình tự pháp lý thôi. Lê Diệp, Hạ Tùng Đào sắp được ra rồi, tôi cam đoan.”
Tâm trạng Lê Diệp rất phức tạp. Cô nhìn đoạn băng, Hạ Tùng Đào và Tôn Siêu cùng tiến vào bãi đỗ xe, Tôn Siêu cầm can xăng đổ ào ào, người châm lửa cũng là hắn. Hạ Tùng Đào có hành động ngăn cản, như vậy cũng đủ để chứng minh anh ta vô tội rồi.
Thấy cô không có vẻ quá hưng phấn, lại có chút thất thần, Tôn Bách Niên hỏi, “Cô có dự định gì không?”
Cô bắt tay với Trần Oanh lấy được chứng cứ mà Doãn Chính Đạc giấu. Đương nhiên Trần Oanh không gặp phiền toái gì, vì đó là con trai do bà sinh ra, cho dù anh biết, anh cũng không thể làm gì bà. Nhưng Lê Diệp thì không như vậy, cô hao tổn tâm sức, làm nhiều chuyện sau lưng anh, đều là vì người đàn ông khác. Cô phản bội chồng mình, nếu Doãn Chính Đạc biết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Lê Diệp lắc đầu, không trả lời anh.
Hạ Tùng Đào sẽ được thả vì vô tội, cô lại cảm thấy trong lòng trống rỗng. Để lấy được chứng cứ, cô lấy Doãn Chính Đạc, chung sống cùng anh. Hiện tại không cần nữa, cô có thể rời khỏi anh, nhưng lại như mất đi hết nơi nương tựa, không còn biết…mình nên đi đâu.
“Lê Diệp.” Tôn Bách Niên nhìn cô, “Nếu cô muốn đi, tôi có thể giúp cô.”
Cô hiểu được ý của anh, cái gọi là đi, chính là ly hôn.
Cô không tình nguyện cưới Doãn Chính Đạc, Tôn Bách Niên biết từ lâu rồi.
Lê Diệp nắm chặt hai tay, nhưng lại thản nhiên nói, “Chờ một chút đã… tôi cần chút thời gian.”
Tôn Bách Niên không hỏi tiếp, anh tựa vào sô pha, nhìn dòng xe ngoài cửa sổ. Giúp người khác trở mình, cảm giác thành tựu này rất tuyệt. Có điều, đối diện với người phụ nữ vẫn đang ngây ngẩn nãy giờ, hình như lại không có cảm giác vui sướng khi hưởng thụ sự thắng lợi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...