Ngày hôm sau, Lê Diệp cùng Quan Khanh Khanh đến đài truyền hình.
Vào phòng làm việc, mọi người lại đang bàn tán, “Con bé đấy lại đến à? Thị phi to thế mà vẫn không biết xấu hổ, còn đến ba hoa chích chòe trong chương trình ư?”
“Nghe nói không ảnh hưởng gì cả, tâm trạng tốt là phải thôi.”
Quan Khanh Khanh hỏi, “Ai cơ? Không phải là Diệp Cẩm Lan đấy chứ?”
“Đúng, là cô ta, đang ở trên tầng quay chương trình.”
“Cô nàng này dạo gần đây xuất hiện nhiều thật đấy.” Quan Khanh Khanh cười.
“Ai mà biết được, lúc đến thì có xe sang đưa, chẳng lẽ lại phải cúi thấp đầu.”
Lê Diệp trở lại chỗ của mình, không tham gia vào cuộc thảo luận, bắt tay vào công việc bề bộn.
Một lát sau, điện thoại bàn đổ chuông, có người gọi cô mang tài liệu lên tầng, cô ra cửa rồi vào thang máy.
Đang lăn xe về phía văn phòng, vừa rẽ, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên hành lang, không, là hai.
Người phụ nữ đeo kính râm đang nhìn xuống tầng dưới, người đàn ông bên cạnh thì đang gọi điện thoại, ngữ điệu có vẻ mất kiên nhẫn, “Bảo vệ để làm cái gì không biết! Sao lại có từng kia phóng viên!”
Đang nói, một người trong ban lãnh đạo vội chạy ra phía cửa sổ, nhìn người đàn ông đang tức giận, “Thật sự xin lỗi, không biết là ai để lộ hành tung của cô Diệp, đám phóng viên mới chạy đến vây kín cổng…Đi qua cổng sau thôi, ở đó không có phóng viên.”
Lê Diệp liếc nhìn hai người kia, đang định đi thì Diệp Cẩm Lan đã nhanh mắt, vội vàng gọi cô, “Doãn phu nhân?”
Lê Diệp dừng lại, Doãn Chính Đạc cũng quay sang.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là vẻ bình tĩnh.
Diệp Cẩm Lan bước tới, nhìn Lê Diệp, “Tại vì tôi đã xếp lịch hôm nay đến quay chương trình, nhưng kế hoạch chụp ảnh quảng cáo cho công ty A Đạc có thay đổi, thời gian gấp quá, lại phải ra ngoài, nên A Đạc tiện đường đến đón tôi ra sân bay thôi.”
Lê Diệp vốn không cần lời giải thích này, cô đưa tay vào túi áo, chạm phải chiếc đồng hồ lành lạnh.
Cô còn chưa lấy ra, Doãn Chính Đạc đã lạnh lùng nói, “Đi ra cửa sau thôi.”
Vị lãnh đạo nhìn Lê Diệp, thân phận của cô là gì, ông ta biết, vì vậy liền cười, “Tiểu Diệp à, tiễn hai vị này ra cửa sau nhé? Tôi phải đi họp ngay đây.”
Doãn Chính Đạc hắng hắng cổ họng, bước thẳng về phía thang máy.
“Vậy thì phiền cô rồi.” Diệp Cẩm Lan cười, đẩy Lê Diệp đến thang máy.
Cánh cửa khép lại, mặc dù bên trong chỉ có ba người, nhưng bầu không khí lại hơi ngột ngạt.
Cả đoạn đường đi xuống, Lê Diệp chỉ nhìn vào con số trên bảng thang máy.
Diệp Cẩm Lan thấy không ai lên tiếng, đành nói, “Doãn phu nhân, hôm qua lúc cô gọi điện đến, bọn tôi đang tụ tập với đám bạn học, có một cô bạn tính thích đùa nhận điện thoại của A Đạc nói đùa vài câu, cô đừng hiểu lầm. Có rất nhiều người ở đó, hơn nữa đại bộ phận đã kết hôn hoặc có người yêu rồi.”
Lê Diệp không biết nên đáp lời thế nào, chỉ cúi đầu vâng một tiếng.
Diệp Cẩm Lan thấy cô có vẻ không hề tức giận, liền ngẩng đầu nhìn Doãn Chính Đạc. Anh cũng không có vẻ bực bội gì, đôi mắt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cứ thế xuống đến tầng dưới, Lê Diệp tiễn hai người đến một cầu thang ở ngoài tầng hai, chỉ xuống dưới, “Có thể đi từ đây xuống, đi thẳng một đoạn nữa là ra đến đầu đường.”
Diệp Cẩm Lan thấy Doãn Chính Đạc định đi xuống liền tóm lấy anh, “A Đạc, chúng ta phải ra nước ngoài chụp ảnh quảng cáo, đi hai ngày cũng phải bảo một tiếng với cô ấy chứ?”
Doãn Chính Đạc dừng bước, quay đầu nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn. Ánh mắt cô rất điềm tĩnh, không hề có vẻ muốn tìm hiểu bất cứ chuyện gì. Anh thản nhiên trầm giọng hỏi cô, “Hôm qua, cô đi làm gì?”
Lê Diệp không nói đến việc ra ngoài tìm chứng cớ cho Hạ Tùng Đào, cô nắm lấy thứ ở trong túi áo, “Tôi…có chút việc, phải ra ngoài với đồng nghiệp…”
Anh liếc cô một cái rồi quay đầu bỏ đi.
“Ơ này…” Diệp Cẩm Lan nhìn Doãn Chính Đạc, lại nhìn Lê Diệp, vội vàng nói, “Chúng tôi phải ra ngoài chụp ảnh hai ngày, cả đoàn có rất nhiều người, cô yên tâm, sẽ có người chăm sóc cho cánh tay anh ấy.”
“Em có đi hay không!” Dưới bậc thang vọng lên giọng nói mất kiên nhẫn của người đàn ông.
Diệp Cẩm Lan vội vàng đi theo. Lê Diệp buông chiếc đồng hồ đã nong nóng trong túi ra, chậm rãi lăn xe quay lại.
Lên xe, Doãn Chính Đạc đưa Diệp Cẩm Lan đến sân bay.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, Diệp Cẩm Lan thở dài, “Có chuyện mà còn không nói rõ. Em đã bảo trước rồi, tài xế của em sẽ chở em đến sân bay, anh lại cứ đòi đến, rõ ràng là đến tìm cô ấy.”
Doãn Chính Đạc hờ hững hừ một tiếng lạnh nhạt.
“Không ngờ anh cũng có lúc mất tự nhiên thế.” Diệp Cẩm Lan bật cười.
Anh nhíu mày, đã có dấu hiệu tức giận.
Diệp Cẩm Lan giở kịch bản, chép miệng, “Kệ thôi, cứ chiến tranh lạnh đi, dù sao thì người mà vợ anh trốn cũng không phải em.”
Người đàn ông bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ vô cùng hờ hững.
***
Màn đêm buông xuống, Quan Khanh Khanh nhờ Lê Diệp ở cùng vài ngày. Tìm nhà mới không phải việc dễ dàng, cô ấy lại đang bề bộn công việc, muốn chuyển nhà cũng không thể làm ngay trong hai ba ngày được.
Thật ra Lê Diệp lại rất cảm kích cô ấy. Nếu Quan Khanh Khanh không bảo cô ở lại cùng, thì hai ngày này cô cũng chẳng biết mình có thể đi đâu. Người kia đi rồi, cô không thể một mình bước vào nhà anh được.
Ra cửa, tài xế đã chờ ở ngoài.
Lê Diệp lăn xe qua, nói hai ngày tới sẽ ở nhà đồng nghiệp. Lúc đi, Doãn Chính Đạc không dặn có phải đến đón Lê Diệp hay không, thành ra tài xế cứ theo lệ cũ mà đến, với chuyện cô đến nhà đồng nghiệp, cũng không biết Doãn Chính Đạc đã biết hay chưa.
“Phu nhân, hay để tôi đưa cô đến nhà đồng nghiệp nhé?” Tài xế sợ cô đi một mình khó khăn.
Quan Khanh Khanh lái xe đến, Lê Diệp bèn chỉ, “Không cần đâu, tôi đi cùng đồng nghiệp rồi…”
Tài xế đưa mắt nhìn, đành nói, “Thôi được, phu nhân chú ý an toàn, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
Lê Diệp gật đầu, lại lấy ra chiếc đồng hồ, “Cái này…đợi Doãn Chính Đạc về, anh đưa cho anh ta đi.”
“Đây là…”
Lê Diệp không nói rõ, quay về phía xe của Quan Khanh Khanh.
***
Ven biển thành phố H.
Trở về từ buổi chụp ảnh trên bờ cát, Diệp Cẩm Lan cũng thấm mệt. Ngoài việc đến giám sát buổi chụp hình, Doãn Chính Đạc vẫn còn công chuyện khác.
Đến tối xong việc, mọi người rủ nhau cùng đi ăn cơm.
Cơm nước no nê, Diệp Cẩm Lan định về phòng nghỉ ngơi sớm, đứng dậy đi ra ngoài, lại bắt gặp người đàn ông kia đang hút thuốc trên hành lang.
Dưới bóng đêm xa hoa, bóng lưng anh thật dài, giữa các đầu ngón tay là đốm lửa liu riu, sườn mặt tuấn tú, nhưng lại thật cô liêu.
Diệp Cẩm Lan rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, có lẽ chỉ những khi xảy ra chuyện gì đó thì mới có cảm giác như lúc này. Anh chẳng phải người đàn ông không thể đánh bại, cũng có lúc chịu mất mát, có lúc gặp phải sự trớ trêu.
Đến bên cạnh anh, Diệp Cẩm Lan nhìn anh, “Sao không vào trong?”
Doãn Chính Đạc day day mi tâm, có vẻ mệt mỏi, “Ồn ào.”
“Ngày kia là về rồi, nhớ nhà à?” Cô cười đùa.
Anh nhíu mày.
“Em bảo thật, ra ngoài một chuyến đi, mua một món quà, dỗ dành một chút là không có chuyện gì rồi. Sao anh cứ phải tự chuốc phiền phức làm gì, cô ấy vui thì anh cũng vui, hai người cùng vui không tốt hơn sao. Bao giờ cãi nhau cũng khó chịu hết, chẳng thú vị gì cả.”
Doãn Chính Đạc nhả một ngụm khói, “Con mắt nào của em nhìn thấy anh không vui?”
“Đừng có rõ ràng quá, công tử Doãn ạ.” Diệp Cẩm Lan quan sát anh một lát, vẻ mặt tức giận của anh quá mức chói mắt, nhưng chỉ nhìn thế này thôi cũng cảm thấy rất vui mắt.
Thu tầm mắt lại, cô chỉ vào trung tâm thương mại đối diện khách sạn, “Có muốn đi dạo một lát không, mua mấy thứ linh tinh?”
Anh cười giễu một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Diệp Cẩm Lan kéo anh, “Cứ coi như đi dạo cùng em được không? Dù sao anh cũng không có việc gì, còn hơn cứ đứng đây ngây ngẩn ra.”
Bị cô kéo đi, Doãn Chính Đạc cũng không tránh né.
Khu bán đồ trang sức lấp lánh đến lóa mắt.
Đội mũ, đeo kính râm, Diệp Cẩm Lan hóa trang kĩ càng rồi mà vẫn nhìn quanh một vòng, rồi bắt chuyện với người đàn ông đứng bên cạnh, “A Đạc, anh đến xem cái này đi, cái vòng tay này đẹp thật đấy.”
Anh không nhúc nhích, Diệp Cẩm Lan kéo anh lại, chỉ vào chiếc vòng tay trong quầy, “Anh nhìn cái này đi, giống vòng hoa, đẹp thật đấy.”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn, vẻ mặt thờ ơ.
“Cái này cũng được này, vương miệng nhỏ…Lê Diệp sẽ thích cái nào nhỉ?” Bảo nhân viên trông quầy lấy ra, Diệp Cẩm Lan cầm mấy cái vòng tay, hỏi anh.
Doãn Chính Đạc liếc nhìn, không nói gì.
“Vòng hoa được không? Tinh xảo ghê.” Diệp Cẩm Lan trưng cầu ý kiến của anh, “Cô ấy đeo hợp lắm đấy.”
Tỏ vẻ không kiên nhẫn, Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, một tay lấy ví tiền, “Lấy bừa một cái đi…nhanh lên chút.”
“Vậy thì cái này đi. Làm ơn gói lại giúp.” Diệp Cẩm Lan đưa cho nhân viên trông quầy.
Doãn Chính Đạc liếc mắt, dáng vẻ như thể không mấy hứng thú.
Hai người đang đứng đó, Diệp Cẩm Lan bỗng căng thẳng, đưa lưng về phía Doãn Chính Đạc, trốn trước người anh, nhỏ giọng nói, “Có người chụp trộm.”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, quay đầu lại, liền thấy ở một góc có người đang thò đầu ra, hai tay giơ chiếc máy ảnh đen lên.
Vốn rất ghét chuyện này, anh bước mấy bước đến. Diệp Cẩm Lan nhỏ giọng gọi anh, nhưng lại không dám chạy ra ngăn cản.
Bước đến bên cạnh người kia, hắn ta đang định chạy thì bị Doãn Chính Đạc tóm lấy, anh lạnh lùng nói, “Xóa ảnh đi!”
Tên kia rất kiêu ngạo, “Dựa vào cái gì chứ? Đây là chỗ công cộng, tôi chụp gì liên quan quái đến anh!”
Mặc kệ cho hắn nói nhảm, Doãn Chính Đạc đưa tay giật lấy máy ảnh. Tên kia cũng không phải dạng hiền lành, lập tức lao ra giằng co với anh.
Doãn Chính Đạc cao to, vung mạnh cho tên kia một cú, rồi rút luôn thẻ nhớ máy ảnh ra, không chút chần chừ bẻ gãy luôn.
Tên kia không chịu để yên, trong lúc đùn đẩy, máy ảnh đã rơi vỡ mấy mảnh, hắn gào lên, “Đánh người! Đánh người!”
Bảo vệ vội vã chạy đến mời tay chụp trộm ra ngoài. Trước khi đi, hắn vẫn còn gào lên đòi báo cảnh sát. Doãn Chính Đạc chẳng buồn quan tâm, quay đầu bỏ đi.
Bị ảnh hưởng, Diệp Cẩm Lan chẳng còn lòng dạ nào mà ở lại nữa, vội cất chiếc vòng tay rồi vội vã rời đi cùng Doãn Chính Đạc.
***
Sáng sớm hôm sau, dù đã có sự chuẩn bị, nhưng lại chẳng ngờ, trang nhất lại chình ình tin sốt dẻo mới.
Diệp Cẩm Lan tức tối, cầm tờ báo, “Báo này quá đáng thật đấy! Vẫn còn theo tôi, rốt cuộc muốn thế nào đây!”
Người đại diện ôm cánh tay, “Từ lúc cô nhận giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất là đã đoán sẽ có kẻ muốn nhuốm đen cô rồi, đã bảo cô dạo này phải chú ý, thế mà lại cứ đi cùng đàn ông, không xảy ra chuyện mới là lạ.”
“Tôi đi ăn một bữa cơm với bạn, dẫn anh ấy đi mua ít đồ thôi mà!”
“Ai quản cô chứ…cô đi cùng đàn ông, thì là cặp kè đại gia, cô đi cùng phụ nữ thì bị nghi ngờ xu hướng giới tính, đi một mình thì là lẻ loi một mình.”
“Tôi sắp phát điên đây! Có chút tự do nào không!”
“Người khác có, cô không có.” Người đại diện vô cùng tỉnh táo, “Mau mau chụp cho xong dự án này đi, rồi chúng ta ra nước ngoài, dạo này ở đây không yên ổn gì hết, trốn một thời gian cũng tốt…”
Diệp Cẩm Lan nhìn tờ báo. Ngày hôm qua, tên phóng viên ngoài dùng máy ảnh để chụp thì còn dùng điện thoại. Hắn bắt đầu chụp trộm từ khách sạn, rồi viết linh tinh rằng hai người đã có một đêm mặn nồng, triền miên, sau đó đến cửa hàng trang sức mua nhẫn…Rất nhiều tấm ảnh rõ ràng chỉ là cảnh bình thường nhưng lại bị hắn nói lái đi thành hành động thân mật, còn nói Doãn Chính Đạc cướp ảnh, làm hắn bị thương, hiện đã giao cho cảnh sát xử lý.
Nói láo trắng trợn, gây phiền toái cho Doãn Chính Đạc như thế này, Diệp Cẩm Lan vô cùng áy náy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...