Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Đeo nhẫn, đối với anh thì như một thứ vũ khí hung ác, còn cô, thì như đeo một chiếc khóa sang quý, nặng nề.

Lê Diệp mơ hồ thấy đau nhức cổ tay, nhưng anh vẫn chưa thôi, anh nhìn cô, “Lại đây, đưa cô đi tắm.”

Lê Diệp khó chịu, nhìn anh, “Tôi không muốn tắm.”

“Đã bốn ngày cô không tắm rồi, tôi không muốn ngủ cùng giường với một người phụ nữ hôi hám.” Anh lạnh lùng nhìn cô.

Như thế này thì thật thái quá, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã lại gần, kéo xệch quần áo trên người cô xuống.

Lê Diệp vội vàng lẩn tránh, cắn răng nói, “Doãn Chính Đạc, anh đừng ép người quá đáng…Tôi sẽ tắm, nhưng tôi muốn thím Kim giúp tôi.”

Anh lạnh lùng chế giễu, “Người cô cưới là thím Kim thì có thể để thím ấy giúp…Nhưng bây giờ, cô là Doãn phu nhân rồi.”

Xưng hô thế này khiến cô cực kỳ bực bội. Bắt gặp ánh mắt chán ghét của cô, anh ấn bả vai khiến cô ngã nằm xuống, hai tay nhanh nhẹn tụt chiếc quần thùng thình trên người cô.


“Anh dừng lại!” Cô hét lên đầy phẫn nộ.

Doãn Chính Đạc không để ý đến, chỉ hai ba động tác là đã lột trần cô, rồi lại quay đầu lấy cuộn màng bọc thực phẩm, quấn vài vòng quanh cổ tay cô, sau đó cúi người bế cô lên.

Trong phòng tắm đã mù mịt hơi nóng. Lê Diệp không thể làm gì khác là cuộn mình lại. Cô biết hôm nay mình chỉ có thể nhẫn nại, nhưng chuyện này thì không nằm trong dự tính của cô.

Đặt cô vào bồn tắm, nước ấm nhưng không hề nóng bỏng, vừa đằm mình vào là mọi lỗ chân lông đều giãn ra.

Ngồi cạnh bồn tắm, Doãn Chính Đạc cầm khăn lông lau người cho cô. Cơ thể gầy tong teo, một chút vẻ gợi cảm của phụ nữ cũng không có.

Thần sắc anh lạnh lẽo, không có dấu vết nào của dục vọng cả.

Cơ thể Lê Diệp cứng ngắc, cô nắm chặt thành bồn tắm, nhìn anh đầy cảnh giác.

Lau hết tay chân cho cô, chiếc khăn lông trong tay anh dần dịch xuống nơi riêng tư nhất, Lê Diệp kháng cự, “Để tôi.”

Anh gạt tay cô ra, bàn tay tự nhiên đặt lên ngực cô.

Không có ý thức sinh tồn là một chuyện, không cảm thấy xấu hổ lại là chuyện khác, khuôn mặt Lê Diệp đỏ bừng trong nháy mắt, cô né tránh, “Doãn Chính Đạc, anh đủ chưa hả?”

Anh cười lạnh một tiếng, “Đủ ư? Hình như cô quên rồi thì phải, mấy hôm trước chúng ta đã lấy đăng kí kết hôn, tôi chạm vào cô, vừa hợp lý vừa hợp pháp.”

Cô buồn nôn, “Anh cũng biết giấy đăng kí kết hôn đấy là như thế nào mà.”

“Như thế nào cũng không vấn đề, tôi chỉ xem kết quả.” Anh kéo cô lại, dùng cánh tay rắn chắc ghìm chặt cô, như ngược đãi, vuốt ve lên xuống cơ thể gầy gò của cô.


Cô cắn răng chịu đựng, nhưng anh lại càng quá đáng hơn, lướt thẳng một đường xuống dưới.

Cô giật mình, ra sức giãy giụa, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Mi mắt anh đặc vẻ lạnh lùng, “Việc cô không muốn tôi làm nhất, lại chính là việc tôi muốn làm.”

Cô bỗng thấy buồn nôn, trừng mắt nhìn anh, “Miệng thì luôn nói không quên được Sơ Vũ, đây chính là cách anh nhớ cô ấy sao?”

Đột nhiên anh cười ra tiếng, ghé sát vào cô, gần như chạm vào chóp mũi cô, “Hình như người tôi không quên được, từ trước đến giờ không phải Sơ Vũ.”

Đột nhiên Lê Diệp cứng đờ người, khí lạnh bò dần từ cuối sống lưng lên.

Anh thừa dịp cô thất thần, bàn tay liền chen vào chỗ bí ẩn của cô.

Lê Diệp bỗng cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu, cô la lên, “Ghê tởm! Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!”

Ánh mắt anh lóe ra vẻ tàn nhẫn, anh nheo mắt lại, chằm chằm nhìn cô, “Vết sẹo dưới bụng cô, tại sao lại có?”


Thần sắc Lê Diệp cứng lại, cô thốt lên, “Không liên quan đến anh!”

Bàn tay ấm áp của anh trêu trọc, hơi lạnh từ khoang mũi vờn trên mặt cô, “Cô muốn tôi chứng minh quan hệ với cô trước à, cũng được.”

Cô vô cùng khó chịu, ra sức trốn tránh, “Doãn Chính Đạc! Cút ngay!”

Vẻ chán ghét trên mặt cô khiến đáy mắt anh bùng lửa giận. Khóe miệng nhếch lên vẻ hung hãn, anh cúi người, chặn miệng cô lại.

Bị hơi thở của anh bao vây, Lê Diệp không chút chần chừ, cắn mạnh một cái.

Doãn Chính Đạc đau đớn, lúc tách ra thì khóe miệng đã rỉ máu. Gân xanh nổi đầy trên trán, anh đưa tay, tóm lấy cổ cô, lời nói tràn qua kẽ răng, “Nói, có phải cô đã từng sinh con không?”

Sắc mặt trắng bệch, Lê Diệp mở to hai mắt, cổ bị anh khóa chặt, cô chỉ biết há miệng, quên cả việc hít thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui