Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Trên đường trở về, trong đầu Lê Diệp vẫn quẩn quanh câu nói kia của Doãn Chính Đạc, “Mọi chuyện không nên kết thúc như vậy.”

Nắm chặt tay lại, Lê Diệp thật hối hận vì đã quay lại thăm Hạ Tiểu Chước. Nếu không bị mình liên lụy, Tiểu Chước sẽ không liên tiếp gặp bao nhiêu chuyện không may.

Cô đã quá xem nhẹ nỗi hận của Doãn Chính Đạc với mình, cũng xem nhẹ độ đê tiện của anh.

Gọi điện cho Tôn Bách Niên, anh kể ngắn gọn sự việc cho cô.

Hai tiếng trước, Doãn Chính Đạc bị người ta đâm phải vào viện, mà kẻ hành hung bị bắt ngay tại trận, chính là Hạ Tiểu Chước.

Lúc đó cô ấy quá kích động, thậm chí còn làm chính mình bị thương, lúc bị giải về sở cảnh sát cũng không chịu nói nguyên nhân hành hung, khi Tôn Bách Niên đến, cô ấy còn không muốn gặp anh.

Phía Doãn Chính Đạc cử một đoàn luật sư hùng hậu đến. Hạ Tiểu Chước bị nghi có ý định giết người, tội danh này không phải trò đùa, một khi đã bị định tội thì đồng nghĩa với sự hủy diệt đối với một người.

Lê Diệp ngồi xe về nội thành, rốt cuộc cô cũng tìm ra nguyên do khiến mình bất an…

Cho đến giờ, Doãn Chính Đạc vẫn không quên hận, anh cũng không từ bỏ việc trả thù cô.


Hạ Tiểu Chước đột nhiên đâm Doãn Chính Đạc bị thương, nguyên nhân trong đó, chỉ có anh mới là rõ ràng nhất.

Gọi lại vào số điện thoại lúc sáng, nhưng đã tắt máy. Không bất ngờ, người kia nắm trọn bảy tấc, chính là để nhìn cô giãy giụa, quằn quại đau đớn dường nào.

Vỗ vỗ lái xe, Lê Diệp nói ra địa chỉ của Doãn thị.

Về tới nội thành đã gần đến trưa.

Vì buổi sáng xảy ra chuyện nên bảo vệ ở cổng được điều động thêm nhiều. Taxi vừa dừng lại liền có người chạy ra xua đi.

Không có hẹn trước, không báo danh, không vào được là điều dễ hiểu.

Lê Diệp gọi điện thoại lại một lần nữa, vẫn tắt máy. Bảo vệ thấy cô là người tàn tật nhưng vẫn không nhân nhượng, cương quyết ngăn không cho cô đến gần cổng chính.

Ánh nắng ngày càng gay gắt, Lê Diệp đành ngồi ở ven đường, đối diện cổng.

Cô không biết Doãn Chính Đạc ở đâu, nơi duy nhất cô có thể đến tìm anh, là nơi này.


Thời gian nghỉ trưa, nhân viên bắt đầu ra ra vào vào, ai đi qua cũng không kìm được mà đưa mắt nhìn cô gái tàn tật ngồi đây như thủ thành.

Đợi mấy tiếng đồng hồ, đến chạng vạng, khi bóng đêm dần hạ xuống, khi những tòa nhà lên đèn, người tan tầm phát hiện ra cô gái ấy vẫn còn ở đó.

Lại qua một tiếng nữa, từ bãi đỗ xe bỗng lóe ra ánh đèn chói mắt. Mấy người bảo vệ chạy nhanh lại, vội vàng tiến tới mở đường.

Lê Diệp ngồi thẳng dậy, theo ánh đèn rọi đến gần, cô nhìn thấy một chiếc xe quen mắt.

Phóng vụt qua, vẻ lạnh lùng trên gương mặt của người đàn ông ngồi trong xe dường như đã găm sâu vào mắt cô.

Lê Diệp cắn răng, lăn xe đuổi theo.

Lúc xe rẽ, Lê Diệp đột nhiên quẹt qua đầu chiếc xe quý, lập tức làm bong một mảng sơn.

Bảo vệ tiến lại gần, quát lên với Lê Diệp, “Cô không có mắt à! Sao lại đâm vào đây! Cô đền nổi cái xe này không!”

Chiếc xe lăn bị mấy người đàn ông lay, Lê Diệp ngả nghiêng rồi ngã nhào xuống đất. Thật ra cô không đau, nhưng lại sợ, sợ Doãn Chính Đạc đi mất. Cô hơi ghé vào đầu xe của anh.

Bảo vệ định nhấc cô đi, nhưng lại băn khoăn vì cô là người tàn tật nên không dám xuống tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì khó bề ăn nói.

Giằng co một hồi, cửa xe bỗng mở ra, đôi giày da giẫm xuống mặt đất, người đàn ông cao to bước ra hai bước. Cánh tay phải của anh còn bó băng gạc, chắc chắn là vì vết thương. Thần thái của anh thoạt nhìn còn lạnh lùng hơn bình thường, một tia ấm áp cũng không có.

Doãn Chính Đạc tựa vào cạnh xe, lạnh lùng nhìn cô gái đang gục phía đầu xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui