Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng Vợ Yêu Không Được Chạy


"Chết tiệt, đây là cái thứ đồ rác rưởi gì đột nhiên đụng vào xe của Lão Tử..." Một người đàn ông nhanh chóng mở cửa xe chửi thề với giọng nói thô bạo.


"Muốn chết thì chết xa một chút! " Người đàn ông lớn giọng chửi bới với thanh âm đầy tức giận.


Thời điểm Mộ Diệc Kỳ chạy đến, cô thấy người đàn ông kia xách một con vật nhỏ từ gương ô tô của mình và ném nó vào bãi cỏ.

Trên gương ô tô của anh ta còn có một vũng máu.


"Anh đã đụng chết sóc con! " Mộ Diệc Kỳ một mắt tức giận xông lên trước, " Ở đây không cho xe chạy qua, anh làm sao có thể......"
"Liên quan quái gì đến cô! " Người đàn ông mắng Mộ Diệc Kỳ với một ngữ khí thiếu thiện cảm.

" Nơi này lão tử định đoạt.

Khỏi phải ở đây xen vào, cút đi!"
Mộ Diệc Kỳ bị hắn đẩy ra, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, nhanh chóng lên xe, chính là muốn lái xe rời đi.


Bang!
Đột nhiên có tiếng động lớn từ trong xe vang lên, người đàn ông trong xe sửng sốt một hồi, lập tức nộ khí đùng đùng xụ mặt hướng người phụ nữ ngoài xe rống, "Con đàn bà thối, cô muốn chết à? "
Mộ Diệc Kỳ nhìn người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ tức giận, cô bắt đầu hối hận vì mình vừa cầm lấy thanh gỗ trên mặt đất và đập xe của anh ta.


" Anh muốn làm gì tôi! Anh lái xe đến đây trái quy định, còn đụng chết một con vật nhỏ.

Tôi..anh định làm gì...!Này đừng qua đây! " Mộ Diệc Kỳ rốt cục nhịn không được có chút run rẩy.


Mộ Diệc Kỳ lùi thẳng về phía sau cho đến khi lưng cô dựa vào xe của anh ta, cô thấy người đàn ông cười nhạt với cô,cười đến hèn mọn " Trông da dẻ cũng trắng trẻo và mịn màng, nếu như cô nguyện ý đi cùng tôi..."
"Đi với em gái nhà anh ấy! " Không đợi anh ta nói xong, Mộ Diệc Kỳ đáp lại một cách lạnh lùng.


Nghe được lời nói của cô, đối phương lập tức thu hồi ý cười, " Nhìn liền biết cô lần đầu tới đây, để anh đây dạy dỗ một phen, cho cô em biết như thế nào gọi là quy củ! "
" A -" Mộ Diệc Kỳ đột nhiên hét lên một tiếng, thân thể trực tiếp tựa ngồi ở trước xe, " Cứu..

cứu tôi với!! "
Giọng nói hoảng hốt của cô lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh, người đàn ông đứng phía trước cô giống như là có chút không rõ Mộ Diệc Kỳ đang làm gì, vẻ mặt càng thêm âm trầm, nửa lưng cúi xuống, vươn tay trực tiếp túm lấy cô, hung hăng giáo huấn.



" Cứu! Người đàn ông này lái xe đụng tôi, chân tôi đau quá..." Mộ Diệc Kỳ rít lên như thể rất đau, ngay cả nước mắt cũng không ngừng trào ra, " Giúp tôi với, anh ta muốn giết tôi..."
Lái xe đụng người, còn muốn giết người a!!
Giọng nói của Mộ Diệc Kỳ vang lên, tất cả mọi người liền chạy đến, " Có chuyện gì vậy! "
Một thanh niên chính nghĩa vội vàng chạy tới trước người Mộ Diệc Kỳ che chở cô, trừng mắt nhìn chủ nhân chiếc xe, "Anh muốn làm gì? Anh là ai? "
" Cô gái, cô có khỏe không? "
Mộ Diệc Kỳ không để ý đến những lời an ủi của những người xung quanh,hung hăng khóc, càng khóc càng thê lương.


Còn chủ xe thì trừng mắt nhìn Mộ Diệc Kỳ, mặt đen như đáy nồi, "Anh dám bước tới?" Anh ta vô cùng tức giận, "Cô đừng giả vờ giả vịt ở đây.

" Anh ta giơ tay muốn dạy cho Mộ Diệc Kỳ một bài học.


"Tôi thật không có gặp qua người nào phách lối như anh, đụng người còn dám đánh người! " Hai người đàn ông khác lập tức ngăn cản, giận dữ nhìn hắn.


" Tôi không có đụng cô ta, tiện nhân này chính là giả vờ! "
Người xem cau mày nhìn Mộ Diệc Kỳ, sau khi Mộ Diệc Kỳ gả vào nhà họ Tề, quần áo của cô đều là hàng hiệu đặt làm riêng, trong thời gian này cô được nhà họ Tề nuôi dưỡng trắng trẻo dịu dàng, thanh tú hơn cả thiên kim nhà giàu.Nhìn thế nào cũng không ra dáng một con người giả tạo.


Mộ Diệc Kỳ nức nở ngẩng đầu, trông thật đáng thương, " Hắn nói ở nơi này hắn đinh đoạt, lái xe ở đây đâm chết người cũng không sợ, còn nói sau lưng có người chống đỡ...".


Một câu nói đã làm dấy lên sự phẫn nộ của công chúng, sau đó tất thảy mọi người đều không để ý đến sự thật giả của nó.


Ta phi!, " Tôi ghét bỏ tư tưởng cậy quyền, cho là có người chống đỡ thì liền phách lối......"
"Bên ngoài rõ có mấy cái biển báo, nói cấm xe ô tô đi qua, hắn vẫn đi qua,chẳng trách từ đầu hắn trắng trợn như vậy..."
" Nhìn vết máu trên gương xe, trời ạ..."
Xung quanh ồn ào, người chủ xe giận dữ phản bác lại, nhưng không ai tin lời anh ta, cúi đầu mắng Mộ Diệc Kỳ "Đồ khốn kiếp, chờ đó cho tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho cô, đồ gái điếm thúi.

"
Người đàn ông kia sức lực rất lớn, anh ta đánh bật hai người đàn ông phía sau và nhanh chóng lên xe, hiện tại nhiều người ở đây, hắn cắn răng cho qua, tương lai sẽ tìm Mộ Diệc Kỳ tính sổ.


Xe của người đàn ông vừa khởi động, đám đông xung quanh vây quanh anh ta, mọi người cho rằng hắn đang chạy trốn.



" Cút hết ra! Nếu không tôi đâm chết các người! " Người đàn ông lạnh lùng gào thét.


Những người bên ngoài xe nhìn thấy anh ta trông có vẻ dữ tợn, rõ mồn một bộ dáng lưu manh, trong lòng có chút sợ hãi mà lui ra ngoài.


Mộ Diệc Kỳ trên mặt treo đầy giọt nước mắt, cô thầm đảo mắt một vòng, trong lòng đang do dự không biết có nên di chuyển thân thể của mình hay không, nếu thật sự bị người đàn ông này đụng làm cho què quặt thì thật không đáng.


" Tránh ra..."
Tuy nhiên, đúng lúc này, một người đàn ông đi ngược chiều, giọng nói lạnh lùng vang lên, nghe liền biết anh ta đang có tâm trạng không tốt.


Nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc và lạnh lùng của Tề Duệ, đáy lòng mừng thầm, thề rằng chưa bao giờ cô tưởng niệm anh như thế này.


Cô quyết định tiếp tục khóc! Dùng sức khóc!
Tề Duệ nhíu mày, sải bước chân dài bước nhanh tới, mới vừa đi vào đám người, vẻ mặt có chút kinh ngạc, " Mộ Diệc Kỳ! " Có lẽ ngay cả chính anh cũng không để ý, giọng nói của anh mang theo nồng đậm lo nghĩ.


"Mộ Diệc Kỳ, cô có sao không! " Anh bỗng nhiên xông lên trước, ngồi xổm xuống, nhanh chóng nửa ôm ngồi Mộ Diệc Kỳ ngay trên đường, "Mộ Diệc Kỳ, cô..."
Thanh âm của Tề Duệ dừng lại một chút, những ngón tay mảnh khảnh của anh có chút ẩm ướt, anh lo lắng nâng cằm cô lên, khi nhìn cô với khuôn mặt đẫm nước mắt, tâm bỗng nhiên co rút đau đớn một cách khó hiểu.


Mộ Diệc Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt với một bao nước mắt, nước mũi nức nở, giọng nói vô cùng thống khổ, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào người đàn ông trong xe.


" Tề Duệ...!hắn, hắn khi dễ tôi..." Nói xong, hai hàng lệ rơi xuống khóe mắt, Mộ Diệc Kỳ khóc thành cái bộ dáng thật đáng thương.


" Đều tránh ra hết cho tôi, Nếu không tôi trực tiếp đâm chết hết các người! " Người đàn ông trong xe vẻ mặt u ám tức giận, nắm tay đấm vào còi xe, quát Tề Duệ và Mộ Diệc Kỳ ngồi trước xe.


Tề Duệ lập tức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, rồi từ từ đứng thẳng dậy, đứng ngay trước đầu xe.



" Anh lái xe đụng cô ấy! "
Không biết có phải khí chất của Tề Duệ quá mức băng lãnh hay không, biểu hiện của người bên kia liền thay đổi, xụ mặt dắt tiếng nói quát, "Chính là người phụ nữ của anh đã dùng gậy gỗ đánh vào xe của tôi..."
" Cô ấy đập xe của anh? " Tề Duệ nhìn một khúc gỗ bên cạnh Mộ Diệc Kỳ, anh cúi xuống, nhanh chóng nhặt lên.


" Cô ấy đập xe của anh thì có làm sao! "
Bang một tiếng thật lớn, và chấn động, làm cho trái tim của tất cả mọi người xung quanh anh nhảy lên một hồi.


Kinh ngạc nhìn chiếc xe kia, kính trước miểng thủy tinh nứt văng khắp nơi, người đàn ông trong xe như chết lặng, không ngờ tấm kính cường lực của mình lại dễ dàng bị vỡ như vậy.


" Anh..." Đối phương bị ánh mắt u ám sâu thẳm của Tề Duệ nhìn chằm chằm, anh ta lắp bắp nói: " Anh muốn làm gì, tôi muốn gọi cảnh sát! "
" Gọi cảnh sát? " Giọng nói Tề Duệ trở nên lạnh hơn và lạnh hơn nữa, sải bước ra cửa xe, cầm cây gậy gỗ ở cả hai tay và thực hiện một hành động chuẩn bị lên kính cửa, đôi mắt đe dọa, " Đi ra! "
Người đàn ông nuốt nước bọt, thái độ của Tề Duệ là quá rõ ràng, nếu anh ta không ra ngoài ngay lập tức, thì Tề Duệ sẽ tiếp tục đập bể kính.


Người đàn ông cuối cùng cũng lựa chọn đi ra ngoài, anh ta cầm điện thoại trong tay, đang nghĩ tới việc chuẩn bị gọi cảnh sát, " Anh muốn thế nào...!Ở đây nhiều người như vậy, chớ mà làm loạn..."
" Tôi chỉ là muốn đánh chết người! "
A ----
Đối phương chưa kịp nói xong, Tề Duệ đã vứt thanh gỗ trong tay, giơ nắm đấm phải đập vào sống mũi hắn, lập tức một tiếng thống khổ kêu gào.


Người xung quanh nhìn xem mà nhút nhát không dám tiến lên trước, cho rằng hai người đàn ông trước mặt đều không tốt bụng, thà rằng tránh phiền phức.


Tề Duệ trái một quyền, phải một quyền, trực tiếp đem người đánh cho nửa tàn ghé vào đường cái bên trên thở dốc, Mộ Diệc Kỳ nhìn chủ xe kiêu ngạo bị đánh đến sưng cả mặt, trong lòng cảm thấy vui sướng vỡ òa.


Đánh hắn! Dùng sức đánh! Dù sao Tề Duệ đánh người cũng không phải là phạm pháp, loại cặn bã này hẳn là phải dạy cho một bài học thật tốt.


Tề Duệ trừng mắt nhìn người đàn ông đang cầu xin lòng thương xót trên mặt đất, duỗi tay, xoay người sải bước về phía Mộ Diệc Kỳ.


" Đừng khóc.

" Thanh âm hắn có chút khó chịu nói với cô một câu.


Mộ Diệc Kỳ nước mắt lưng tròng nhìn Tề Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây dại, có chút áy náy, vội cúi đầu không nhìn thẳng anh.


Thấy cô vẫn chưa nhúc nhích, Tề Duệ tưởng cô sợ hãi đến ngu ngốc, ngồi xổm bên cạnh cô, trực tiếp ôm ngang cô lên, bỏ qua những âm thanh ồn ào phía sau, anh rời đi.



" Không, anh không cần ôm tôi, tôi tự mình đi được..." Mộ Diệc Kỳ bị ôm có chút lúng túng, nhanh chóng ngẩng đầu phản bác.


Tề Duệ dừng lại, dùng ánh mắt suy tư dò xét gương mặt cô, " Cô giả vờ khóc? " Anh phát hiện giọng nói của cô có chút kỳ lạ.


Mộ Diệc Kỳ mím môi định ngụy biện, nhưng Tề Duệ lại nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô sợ không dám nói dối.


" Tôi cũng là bất đắc dĩ...!" Cô lẩm bẩm, " Người đàn ông vừa rồi rất hung dữ, vén lên nắm đấm nói muốn giáo huấn tôi! Tôi là một người dễ bị ăn hiếp vậy sao? Vậy nên tôi mới..."
" Khóc rất thật, cô thực sự có thể đoạt giải diễn xuất.

" Tề Duệ trầm mặt, trực tiếp đem người thả lại trên sàn nhà.


Vừa nói, sắc mặt Tề Duệ chợt trầm xuống, anh cúi đầu ánh nhìn sắc lẹm vào đôi mắt còn vương chút nước mắt của cô, âm trầm mở miệng: "Mộ Diệc Kỳ, xem ra cô rất thích giả vờ..."
" Nói đi! Cô bình thường có phải cũng là dùng cái dạng này lừa phỉnh tôi! "
" Làm sao có thể chứ! " Mộ Diệc Kỳ mỉm cười với một khuôn mặt doggy, hai tay phi thường hữu hảo kéo tay phải của anh.

" Tề Duệ, anh là một người thông minh như vậy, nếu như tôi lừa gạt, anh chắc chắn sẽ biết.

"
" Mộ Diệc Kỳ, xem ra là tôi đã đánh giá thấp cô.

" Tề Duệ nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô, cảm thấy đôi mắt ầng ậc nước này, cùng với nụ cười này thật ngốc khiến anh không nhịn được muốn cười.


Mộ Diệc Kỳ biết anh không tức giận, cô nghĩ đến đây, vô thức dụi dụi thân thể vào người anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt như thiêu đốt, trong mắt có chút sùng bái, " Tề Duệ, anh vừa rồi đánh tên cặn bã kia bộ dáng thật đẹp trai nha.

"
" Thật vậy sao? " Tề Duệ lạnh giọng đáp, sau đó hỏi ngược lại, " Lần trước là ai nói tôi vô nhân đạo..."
" Tình huống không giống..."Mộ Diệc Kỳ cười có chút cứng ngắc, cái nam nhân chết tiệt này, thế mà vẫn nhớ cô từng mắng hắn, quá là keo kiệt rồi.


" Mộ Diệc Kỳ, đừng tưởng rằng tôi không biết cô dưới đáy lòng đang mắng tôi.

" Tề Duệ nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới cô vừa rồi đi vào rừng cây không nghe lời, liền lạnh lùng mở miệng dạy dỗ.


" Lá gan càng ngày càng mập, chẳng phải tôi vừa nói với cô đừng chạy lung tung sao?Còn dính vào cái vụ việc hỗn loạn kia.

"
Mộ Diệc Kỳ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, cảm thấy có chút gì đó ủy khuất, cô lập tức buông tay anh ra...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui