Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng Vợ Yêu Không Được Chạy
"Tranh thủ thời gian ra tay ".Ông Tề cho cô một cái nhìn sắc sảo.
Mộ Diệc Kỳ đã rất chán nản, làm thế nào cô lại nghe cái giọng điệu này có chút biến thái, giống như yêu cầu cô nhanh chóng tranh thủ thời gian hướng Tề Duệ làm chuyện đồi bại gì đó vậy.
Cô nhìn ông nội Tề, do dự một lúc và thì thầm, "Ông ơi, con nghĩ có lẽ ông nên tìm An Dĩ Nhu để hiệu quả hơn..."
Người ta là người tình bé bỏng trong trái tim Tề Duệ mà.
Sẽ dễ dàng hơn khi An Dĩ Nhu dỗ anh ta uống thuốc.
"Con nói gì?" Một cơn giận dữ bất chợt dâng lên trên khuôn mặt của Ông nội Tề, và ông trừng mắt nhìn cô với một sự giận dữ sắt đá, "Họ An kia chính là tình địch của con, là tình địch đối đầu đó, Biết không??"
" Sau này đừng nhắc đến cô ta!" Ông Tề nghiêm khắc nói.
Mộ Diệc Kỳ không ngờ rằng ông sẽ phản ứng như vậy liền gật đầu vì sợ chết.
Ông dường như không thích An Dĩ Nhu lắm.
Mộ Diệc Kỳ nhìn vào khuôn mặt tối tăm của ông, nhưng không dám hỏi thêm.
"Tên nghịch tử kia rất bận rộn với An Dĩ Nhu trong thời gian này?"
Sau bữa sáng, ông Tề đi đến vọng lâu ở vườn sau và nhìn ông quản gia già với ánh mắt nghiêm túc và hỏi.
"Cách đây một thời gian, trong lúc cô An đang làm việc tại studio.
Cô ấy bị thương nặng bới một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Cô An cũng nhận được một số thư cảnh báo nặc danh trong thời gian này, vì vậy, Duệ thiếu nghi ngờ rằng vụ tai nạn là giả tạo."
"Vậy thì sao?" Ông Tề bình tĩnh lại và lạnh lùng liếc nhìn đống tài liệu trên bàn đá.
"An Dĩ Nhu này cũng không phải là cái gì tốt lành."
Đôi mắt của người quản gia cũng nhìn vào các tập tin trên máy tính để bàn, và biểu hiện của ông hơi nghiêm túc.
"Những tập tin này có nên trao lại cho Duệ thiếu không?"
"Bình thường cho dù có làm gì nó cũng không nguyện ý tiếp điện thoại của ta.
Nó đã là quá bận rộn với kiểu phụ nữ này, huh! Đừng nói với nó về điều này, để ta chống mắt lên coi cái dáng vẻ của nó khi biết sự thật này"
Người quản gia mỉm cười bất lực.
Hai ông cháu này rất quan tâm đến nhau, nhưng lại đấu đá nhau cả ngày, nnhưng Tề Duệ sẽ sớm biết được điều này thôi, không phải lo lắng quá nhiều về điều đó.
Lông mày già của ông Tề hơi nhíu lại, và đôi mắt ngây dại, như thể ông đang suy nghĩ sâu sắc, và đột nhiên ông thở dài, "Mộ Diệc Kỳ này thực sự hơi...
ngu ngốc."
"Tề Duệ cũng nàng chung chăn chung gối, thế mà cũng không biết nắm bắt cơ hội, không có chí khí"
Người quản gia mỉm cười nghĩ về Mộ Diệc Kỳ.
...
Mộ Diệc Kỳ chỉ là vừa ngủ trưa dậy và chuẩn bị ăn cơm, nhưng không hiểu thế nào lại bị bắt vào trong xe ngồi ah....
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt khó hiểu.
"Tại sao ông nội lại cho chúng ta đi thị trấn vào mùa hè mà không có lý do gì? GIữa hè cũng sắp qua rồi."
Tề Duệ nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.
Anh quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi không biết." Giọng điệu nhàn nhạt, như thể anh không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh với khuôn mặt ủ rũ, không nói chuyện.
Chiếc xe đi một mạch suốt quãng đường, và sau ba giờ lái xe, cuối cùng cũng đến một thị trấn xa xôi.
Lái xe đem bọn họ đặt xuống, trực tiếp rời đi.
Mộ Diệc Kỳ nhìn lại chiếc xe và cau mày.
"Tôi luôn cảm thấy như ông nội có một âm mưu."
"Dựa vào não lợn của cô, tốt hơn hết, đừng nghĩ về nó nữa, dù sao cũng không nghĩ ra được gì." Tề Duệ liếc nhìn cô, giọng anh trêu chọc lạnh lùng.
Mộ Diệc Kỳ nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh, đáy lòng một vạn lần không nguyện ý.
Tại sao ông nội lại để cô ở một mình với anh ta! Nhất định sẽ là một tuần đau khổ?
"Tề Duệ, anh không bận rộn với An Dĩ Nhu à? Hay anh nên quay lại trước đi."
Tề Duệ đột nhiên chìm xuống, giọng nói lạnh lùng của anh cảnh báo, "Ai nói với cô về An Dĩ Nhu..."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...