"Tại sao các người không tự đưa thuốc cho anh ta?" Mộ Diệc Kỳ nhìn chằm chằm vào lọ thuốc nhỏ màu nâu đặc biệt trong tay, vẫn không thể không phàn nàn.
Người quản gia đang đi bên cạnh cô nghe thấy cô lẩm bẩm, khẽ mỉm cười.
"Duệ thiếu không nghe chúng tôi nói, vì vậy đành phải làm phiền Thiếu phu nhân."
"Tôi nói hắn càng không nghe." Mộ Diệc Kỳ cau mày.
Ông nội không thể chịu đựng được tên ác quỷ kia, vì tế ông liền biến cô thành một vật hy sinh vô tội...
"Thưa cô, những gì cô nói, Duệ thiếu sẽ để ý." Người quản gia chắc chắn.
Anh ta cũng đâu phải các người, phán chắc chắn như vậy, cô là người được để ý mà lại không biết sao,dựa vào cái gì ăn nói hùng hồn như vậy, Mộ Diệc Kỳ cười khổ, cúi đầu.
Nhìn thấy bộ dáng giận dỗi trẻ con của cô, người quản gia không thể nhịn được cười, và nhìn vào tấm lưng xinh xắn của Mộ Diệc Kỳ, khiến ông vô thức nhớ tới một nữ nhân khác...
"Thiếu phu nhân." Người quản gia khẽ gọi cô.
Mộ Diệc Kỳ đang hờn dỗi, căn bản không muốn quay đầu.
"Cô An cũng đã từng chiếu cố cho Duệ thiếu...
vì vậy người không cần phải quá lo lắng..."
Cô An?
Mộ Diệc Kỳ cau mày, lắng nghe những lời nói không rõ ý tứ, quay đầu lại nhìn, nhưng người quản gia đã rời đi cùng với những người hầu khác.
"Cô An, là An Dĩ Nhu?"
Trở lại phòng, ngồi trên giường, rút điện thoại ra, cô tìm kiếm nhiều tin tức về An Dĩ Nhu.
Một số lượng lớn các bức ảnh được chụp là Tề Duệ đi cùng An Dĩ Nhu để kiểm tra tại bệnh viện.
Có vẻ như cô An này thực sự bị thương nặng và vẫn chưa được xuất viện.
Đột nhiên, Mộ Diệc Kỳ nhớ rằng khi Tề Duệ trả lời điện thoại ở ban công sáng nay, anh nói với giọng nghiêm túc, nói cái gì đó về một vụ hiếp dâm.
"An Dĩ Nhu có gặp rắc rối không?"
Mộ Diệc Kỳ ném chai thuốc nhỏ màu nâu ra một cách nhàm chán, với khí chất lạnh lùng của Tề Duệ.
Chỉ bằng những bức ảnh này, đã biết anh ấy đã đối xử với cô ấy rất tốt.
"Haizz, nửa xu cũng đâu quan hệ gì đến mình." Cô không muốn bận tâm về các vấn đề của Tề Duệ.
Tuy nhiên, trong bữa tối, Mộ Diệc Kỳ lại lần nữa chứng kiến sự ngang ngạnh của Tề lão gia, ông nội thế mà không cho cô ăn cơm tối.
"Là vợ của Tề Duệ, tất nhiên con nên đợi nó trở lại để ăn..."
Ông nội ung dung nói, Mộ Diệc Kỳ nhất thời không biết cách phản bác.
Thực tế, cô không thể có khả năng bị đói.
Chẳng qua là quen thuộc, đến giờ này liền xuống nhà ăn.
"Thật không biết ông nội đang nghĩ gì, bí ẩn,thần thần bí bí..."
Mãi đến chín giờ tối, Tề Duệ mới vội vã trở về từ bên ngoài.
Người giúp việc trong nhà lập tức chuẩn bị các món ăn, nhưng Tề Duệ phất tay liền vào phòng làm việc.
"Vợ con đã đợi con một lúc lâu.
Con thậm chí còn không cùng con bé ăn..." Ông nội đang ngồi trong sảnh pha trà đột nhiên ngẩng đầu lên và răn dạy một câu về phía bóng lưng của Tề Duệ.
Biểu hiện của Mộ Diệc Kỳ biểu lộ ngẩn ngơ và cô nhanh chóng lau đi những vết bánh trên môi.
Thực tế, cô đã ăn xong.
Tề Duệ nghe thấy những lời của ông mình, dừng lại, quay đầu lại và nhìn vào khuôn mặt của Mộ Diệc Kỳ, một mặt dò xét.
Như thế trầm mặc nhìn nhau một hồi, Tề Duệ lông mày có chút nhíu chặt, "Thật rắc rối." Rồi anh quay lại và thực sự đi về hướng bàn ăn.
Mộ Diệc Kỳ không kịp phản ứng, nhưng bị ông nội thúc giục, "Gì vậy, nhanh lên, đến chỗ đó đi."
Đột nhiên cô cảm thấy như mình đang bị ông nội đá.
Người hầu gái phục vụ tám món ăn phong phú, và chỉ có cô và anh ở bàn.
Mộ Diệc Kỳ nhìn các món ăn trước mặt cô nhưng không có cảm giác thèm ăn.
Cô đã no đến tận cổ họng.
Tề Duệ đang ăn một cách từ tốn.
Anh ta có vẻ vội vàng.
Anh ta ăn nhanh hơn một chút.
Cuối cùng, anh ta cầm cốc nước và uống một ngụm, lau môi bằng khăn ăn, và đứng lên.
Anh liếc nhìn cô nhẹ nhàng, "Ăn no rồi đừng liều chết, đừng hại IQ của con tôi bị hạ thấp xuống như cô."
Hóa ra anh ta biết mình đang bị ông nội ép buộc.
Mộ Diệc Kỳ thấy anh bỏ đi, anh ta ném đũa và lập tức đứng dậy với một nỗi khó chịu, cô cảm thấy rằng hai ông cháu này dường như rất thích hành hạ cô, sống sao mới vừa lòng họ đây...
Tề Duệ đang bận rộn với công việc.
Mộ Diệc Kỳ đã quá lười biếng để chú ý đến anh và trở về phòng ngủ.
Cô ngáp vài cái trên giường và ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Mộ Diệc Kỳ ngủ một chút mơ hồ, và yếu ớt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động reo trong tai.
Cô lăn qua trên giường và liếc nhìn chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ.
Nhạc chuông của điện thoại di động vẫn tiếp tục, như có gì đó khẩn cấp.
Cô miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường và đi qua đó.
" Chu Phi Hoa?" Lẩm bẩm khi xem tên trên màn hình của điện thoại.
Mộ Diệc Kỳ nghĩ đây hẳn là tên của con trai nhà họ Chu mà cô gặp lần trước.
Nửa đêm canh ba, cẩu bằng hữu của Tề Duệ lại đi gọi điện cho hắn.
Chắc rất khẩn cấp.
"Tề Duệ."Mộ Diệc Kỳ cầm lấy điện thoại và hét về phía phòng tắm, "Điện thoại của anh..."
Tiếng nước trong phòng tắm hơi lớn.
Cô tự hỏi liệu Tề Duệ có nghe thấy gì trong đó không, anh không trả lời cô.
Mộ Diệc Kỳ mím môi và nhìn điện thoại reo liên tục, như một củ khoai tây nóng.
Rồi cô bước tới và giơ tay gõ cửa phòng tắm.
Đột nhiên điện thoại được cúp máy và một tin nhắn văn bản xuất hiện.
Mộ Diệc Kỳ mở to mắt và nhìn những tin nhắn bất ngờ.
Đối thủ kinh doanh?
Ngay lập tức,Mộ Diệc Kỳ nhớ đến người đàn ông đã tấn công Tề Duệ bằng dao trong bệnh viện ngày hôm đó.
Thủ đoạn cứng rắn của Tề Duệ thực sự xúc phạm nhiều người...
"Cô đang làm gì vậy?" Đột nhiên cánh cửa phòng tắm được mở ra.
Tề Duệ vừa mở cửa và thấy Mộ Diệc Kỳ đứng ngoài cửa.
Anh liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay cô, lông mày khẽ cau lại, và giọng anh trở nên lạnh lùng trong giây lát.
"Đưa điện thoại đây."
"Điều này có nghĩa là gì?" Cô trả lại điện thoại cho anh, trông vẫn hơi sốc.
"Không liên quan tới cô." Thái độ của Tề Duệ thờ ơ.
"Mộ Diệc Kỳ, cô thậm chí không hiểu phép lịch sự cơ bản nhất sao? Đừng tự tiện lấy điện thoại di động của người khác."
Ting!
Tề Duệ đang mặc áo choàng tắm, cầm điện thoại di động và ra khỏi phòng.
Mộ Diệc Kỳ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín trước mặt cô một lúc rồi nằm xuống giường ngủ, nhưng lần này, vô luận như thế nào lòng cô vẫn bất an.
"Có phải thương tích của An Dĩ Nhu được gây ra bởi sự trả đũa có chủ ý của đối thủ kinh doanh của Tề Duệ không?" Cô lăn lộn trên giường, suy nghĩ điên cuồng.
Sáng hôm sau, Mộ Diệc Kỳ đeo hai đôi mắt gấu trúc khổng lồ và não cô chứa đầy những cảnh khủng khiếp do cô tự nhét vào.
Càng nghĩ đáy lòng càng có chút phát lạnh, hoàn toàn đem chuyện ông nội căn dặn trước đo quên mất.
"Con chưa cho nó uống thuốc?"
Bữa sáng, Mộ Diệc Kỳ và ông Tề ăn sáng cùng nhau, Tề Duệ đã ra ngoài từ sớm.
Mộ Diệc Kỳ sững người, với khuôn mặt nhỏ nhắn, ra vẻ cao thâm trả lời: "Thời cơ là chưa chín mùi."
"Thế nào là chưa chín mùi? không phải bình thường hai đứa thường nằm trên một cái giường sao?" Ông già khịt mũi.
"Đừng có kéo dài thời gian.."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...