Mộ Diệc Kỳ nhanh chóng mở cửa và chạy vào.
Nhìn vào căn phòng bừa bộn và người đàn ông đang cuộn tròn trên sàn mà không di chuyển, mọi thứ khiến cô lo lắng.
"Phải làm gì đây?" Cô thì thầm bên trong.
Nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh Tề Duệ, cô không dám dựa sát vào anh, đứng cách anh hai mét, "Tề Duệ...." Cô khẽ gọi tên anh.
Tuy nhiên, người đàn ông nằm trên sàn nhà không đáp lại cô.
Anh ta nhắm chặt mắt, và thậm chí còn có vết máu trên khuôn mặt.
Mộ Diệc Kỳ chưa bao giờ thấy anh yếu đuối và chật vật đến thế, sức mạnh của Tề Duệ rất mạnh mẽ, làm sao anh có thể ...
"Tề Duệ." Mộ Diệc Kỳ cẩn thận di chuyển một chút về phía anh và gọi anh lần nữa.
"Tề Duệ, anh sao vậy? Tôi có cần ra ngoài và gọi ai đó vào ..."
Nhưng anh vẫn không trả lời cô, Mộ Diệc Kỳ có chút khẩn trương đưa tay ra xem anh còn thở không,và ngay sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao đâu, không sao đâu.
Anh ấy rất mạnh mẽ, chỉ là hôn mê thôi." Mộ Diệc Kỳ tiếp tục khuyên nhủ mình, cố gắng bình tĩnh.
Nhưng nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Tề Duệ, cô vẫn có chút lo lắng tận đáy lòng.
Mặc dù cô không biết nhiều về anh, nhưng trong hơn một tháng, cô biết rằng Tề Duệ rất cao ngạo.
Anh chắc chắn nguyện chết chứ không để người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của mình.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh, và cô không biết phải làm gì trong một lúc.
Cô định chỉ ngồi xổm ở đây cho đến khi bình minh?
Mộ Diệc Kỳ chạy vào phòng tắm, cẩn thận lấy khăn lau máu trên mặt anh bằng khăn ướt, hơi thở của anh hơi nặng nề và hỗn loạn, và lông mày anh cau mày như thể vẫn còn đau khổ.
Những ngón tay của Mộ Diệc Kỳ không nhịn được vuốt ve lông mày của anh, khẽ chạm qua vầng chán, nó rất nóng ,anh bị sốt rồi.
"Đau đầu ..." Người đàn ông trên sàn nhà thì thầm.
Mộ Diệc Kỳ nghe thấy giọng nói của anh, và ngay lập tức cúi đầu nhìn anh, nhưng thấy Tề Duệ vẫn nhắm chặt mắt, lông mày anh nhíu lại, và anh ta lặp đi lặp lại những lời "đau đầu".
"Có lẽ nó thực sự đau đớn ..." Mộ Diệc Kỳ bất ngờ nhìn anh đang thống khổ, và một người đàn ông như Tề Duệ sẽ khóc vì đau đớn, điều đó thật khủng khiếp.
Đôi bàn tay nhỏ bé chạm vào thái dương và xoa nhẹ cho anh.Mộ Diệc Kỳ làm việc bán thời gian trong một tiệm mát-xa trong hai năm khi đi du học.
Tay nghề khá tốt, và lông mày của Tề Duệ dần dần giãn ra.
Mộ Diệc Kỳ không biết cô đã ấn bao lâu cho đến khi cô cảm thấy hơi đau tay.
Cô dừng lại và thở dài, thường thì Tề Duệ bắt nạt cô cả ngày, cô vẫn phải hầu hạ hắn, điều đó thực sự không công bằng.
Cô ngừng di chuyển, nhưng làm cho người đàn ông có chút không hài lòng.
Anh đưa tay nắm lấy , và muốn cô tiếp tục xoa bóp.
Mộ Diệc Kỳ bị nắm chặt bởi bàn tay phải.
Sức mạnh của anh hơi lớn một chút, làm tay cô rất đau khiến cô đầy oán giận, và cô thậm chí còn tức giận hơn.
Anh nghĩ rằng cô không dám chống cự sao?
Mộ Diệc Kỳ, ngay lập tức đứng dậy và đẩy anh ra, thừa dịp anh bị ốm, cô mới dám làm càn như vậy.
Tuy nhiên, cô còn chưa lay chuyển được anh thì đã bị Tề Duệ kéo lại, khiến cả người cô nhào vào lòng anh.
Môi của cô chuẩn xác không thể nghi ngờ hôn lên môi cánh môi nóng hổi của anh, Mộ Diệc Kỳ trong nháy mắt liền cừng đờ người.
Như thể cô đã bị lây nhiễm bởi anh , toàn thân Mộ Diệc Kỳ đều nóng bừng lên, ngay cả tai cũng đỏ, tay và chân cô hơi bất lực, cô lo lắng đứng dậy khỏi sàn nhà.
Tề Duệ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, lại xen lẫn một phần ngọt ngào khó nói nên lời,Tề Duệ trong vô thức không để cô rời đi, quấn lấy đầu lưỡi, ôm lấy lưng cô, và muốn hôn thêm.
"Buông tôi ra, Tề Duệ...!"Mộ Diệc Kỳ đẩy anh ra ...
Móng tay của Mộ Diệc Kỳ vô tình xẹt qua vết thương của Tề Duệ.
Tề Duệ đau đớn khẽ hít một ngụm khí lạnh , Mộ Diệc Kỳ thừa dịp nhanh chóng dùng cả tay và chân bò lên.
Nhưng trong khoảnh khắc bối rối của Mộ Diệc Kỳ, cô vô tình giẫm lên bụng Tề Duệ.
Cô không chú ý lắm, và nhanh chóng lùi lại để với anh ở một khoảng cách an toàn.
Lần này cô thề rằng ngay cả khi anh rú lên đau đớn, cô sẽ không bao giờ thông cảm với anh!
"Mộ Tư Nguyệt!" Đột nhiên, người đàn ông trên sàn hét lên tên cô.
Mắt Mộ Diệc Kỳ liền khẩn trương, anh tỉnh dậy?
Tề Duệ mở mắt ra và dùng tay phải siết chặt bụng.
"Cô đạp tôi?!" Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô, và một giọng nói lạnh lùng lọt vào tai Mộ Diệc Kỳ, khiến cô phải cẩn thận vì run.
"Tôi, tôi không ..." Mộ Diệc Kỳ lắc đầu phủ nhận, với khuôn mặt nhỏ nhắn, "Chính anh bị bệnh đến mơ hồ ..."
"Tôi thế nào?" Tề Duệ nheo mắt và nhìn cô, nhìn đống bừa bộn trong phòng, cảm thấy ngày càng cáu kỉnh hơn, "Tại sao cô lại ở đây!"
"Ai đã đưa cô đến đây!"
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh và không trả lời.
Cô nhận thấy rằng anh bị rối loạn hô hấp, liệu anh có bị thương nặng, không , anh chỉ cố làm ra vẻ mà thôi, không cần sợ, ngàn vạn lần không nên để ý hắn nữa...
Ngay khi cô nghĩ về điều đó, Mộ Diệc Kỳ ưỡn thẳng lưng.
"Tề Duệ, anh vừa mới nằm trên sàn trông rất đau đớn, và tôi đã tốt bụng đến và xoa xoa thái dương." Vì vậy, anh không thể giết cô.
Tề Duệ sững người một lúc, thế mà lúc ấy cô lại không sợ anh?
Nhất định là ông yêu cầu cô phải đi qua , Tề Duệ nhìn cô giận dữ, cố gắng đứng dậy và cho cô một bài học, nhưng cơ thể anh rất yếu.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh chống tay phải trên sàn nhà, nhưng anh không thể đứng dậy.
Mộ Diệc Kỳ âm thầm cười.
"Lại đây !" Tề Duệ ra lệnh giận dữ.
Mộ Diệc Kỳ ngưng cười, lắc đầu, "Không." Cuối cùng, cô cũng có thể từ chối thẳng Tề Duệ, trong giây lát, cô cảm thấy hơi phấn khích.
Tề DUệ nhìn vẻ mặt tự mãn nhỏ nhoi của cô ấy và tức giận.
Cô cả gan dám cười anh? !!
Tề Duệ điều chỉnh nhịp thở của mình, ấn tay phải thật chặt vào đầu bị đau và chống đỡ cơ thể bằng tay trái dựa lên bàn.
"Mộ Diệc Kỳ, đến đây cho tôi!" Ánh mắt u ám của anh liếc cô.
Mộ Diệc Kỳ tàm thời dùng bộ não suy nghĩ một chút, Tề Duệ bây giờ không có khả năng đánh người, nhưng ngộ nhỡ sau này...
Sau khi suy nghĩ một lúc, Mộ Diệc Kỳ cứ tự nhủ mình phải bình tĩnh , nhất là khi phải đối mặt với một kẻ thù quá mạnh.
"Tề Duệ, tôi vừa mới giúp anh lau mặt." Cô nói một cách khó hiểu, nghĩa là cô lau mặt anh một cách ân cần và anh bây giờ không thể quá tàn nhẫn với cô.
Tề Duệ nhìn cô với khuôn mặt đen thui, với giọng điệu không vui, "Giúp tôi đi ngủ."
Nghe giọng nói lạnh lùng của anh, cô không dám lộn xộn nữa, đành bất đắc dĩ di chuyển sang bên trái anh và đỡ anh.
Anh ta rất nặng, và Mộ Diệc Kỳ hỗ trợ anh với một ánh mắt đau đớn, nghiến răng và nói, "Tề Duệ, anh có thể tự mình nỗ lực một chút ..." Đừng phụ thuộc vào cô hết như vậy,cái cơ thể tiểu nhân yếu ớt này chịu không nổi.
Hừ!
Mộ Diệc Kỳ cảm thấy rằng cô thực sự là bi kịch.
Vốn muốn di chuyển nhanh đến chân giường nhưng lại bị chân dài của anh đá một cái, bước chân liền lảo đảo, thân thể bất ổn nghiêng sang một bên và ......
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...