Cuộc Hôn Nhân Bí Mật


Tin nhắn không có ghi tên, cũng không có nhiều chữ dư thừa, ngắn gọn nhưng lại nói rõ ý định, đến mức Lăng Trình Tiện không thể nghĩ đến người nào khác.

Anh để điện thoại về lại tủ đầu giường, ý của Hoắc Ngự Minh rất rõ ràng, cho đến giờ anh ta chưa từng chạm vào Lâm Hàm Song, anh ta nói như vậy với Nhậm Nhiễm là vì cảm thấy giữa mình và Nhậm Nhiễm vẫn còn cơ hội để xoay chuyển sao?Nói không chừng anh ta nghĩ rằng chỉ cần không phá vỡ giới hạn này, tương lai anh ta vẫn có thể quay lại tìm Nhậm Nhiễm.

Thật là nực cười.

Nhậm Nhiễm tắm rửa xong đi ra, Lăng Trình Tiện giống như không có chuyện gì mà tiếp tục đọc quyển sách trong tay: “Đã ăn tối chưa?”“Ăn rồi, dì giúp việc đã để dành đồ ăn cho tôi rồi.

” Nhậm Nhiễm vén chăn nằm lên giường, tóc đã sấy khô qua loa, cô xoay lưng lại với Lăng Trình Tiện: “Tôi buồn ngủ quá, ngủ trước đây.

”Lăng Trình Tiện nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nhìn là thấy ngay lòng cô đang rục rịch rồi, chắc chắn tâm tư của cô đã bị câu nói đó của Hoắc Ngự Minh làm lung lay rồi, vì vậy nên mới cảm thấy người ở nhà là anh không thuận mắt, hận không thể đá một cái văng ra xa đúng không?Nhậm Nhiễm gần như ngủ ngay lập tức, cô vốn dĩ đã ném tin nhắn kia ra sau đầu từ lâu rồi.

Lăng Trình Tiện ném quyển sách lên tủ đầu giường ở bên cạnh, bộp một tiếng khiến Nhậm Nhiễm giật mình mơ màng mở miệng: “Làm gì vậy?”Nếu không phải thấy cô đã mệt như cún, bây giờ Lăng Trình Tiện sẽ để cô biết anh muốn làm gì.

Trước giờ Tư Nham điều tra việc gì cũng rất cẩn thận, hơn nữa dù là việc tốt hay xấu, chỉ cần do Lăng Trình Tiện dặn dò, anh ta sẽ luôn sắp xếp một cách ổn thỏa.

Lăng Trình Tiện nghe thấy lời nói lúc nãy của anh ta, không nói lời nào.

Tư Nham nhìn cây bút đang xoay tròn giữa ngón tay anh.


Một lúc lâu sau, Lăng Trình Tiện mới nắm cây bút trong tay lại: “Ý của anh là, Hoắc Ngự Minh và Lâm Hàm Song đã đến bệnh viện Nhân Hải, lại còn lấy số Nhâm Nhiễm khám, đúng không?”“Đúng vậy, cô Lâm đã làm kiểm tra sức khoẻ, có vẻ là để chuẩn bị mang thai.

”Lăng Trình Tiện không nhịn được mà bật cười, ánh mắt quét qua gương mặt lạnh như băng của Tư Nham: “Thật là làm khó anh rồi, chạy tới chạy lui điều tra chuyện của phụ nữ.

”“Không phiền, chỉ là xem bệnh án thôi.

”“Chuyện tôi bảo anh sắp xếp thế nào rồi?”Tư Nham nghe thấy, trên mặt tỏ vẻ hơi khó xử: “Con người Hoắc Ngự Minh rất cẩn thận, mỗi một bước đi đều rất thận trọng, rất khó để khiến anh ta mắc bẫy.

”“Là người thì đều sẽ có điểm yếu, giống như chuyện của khách sạn suối nước nóng Lãng Loan vậy, anh ta chắc chắn sẽ có vài nơi ra vào cố định, không sao, tôi có thể chờ.

”“Được.

”Lăng Trình Tiện đứng dậy, Tư Nham nhìn anh một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Anh ta đi theo bên cạnh Lăng Trình Tiện nhiều năm như vậy, sự ăn ý giữa hai người hiển nhiên là không cần phải nói, Lăng Trình Tiện lấy chân đá chiếc ghế ở đằng sau ra: “Có gì cứ nói, đừng có ngập ngừng như đàn bà con gái.

”“Cậu tư, dự án công ích thuỷ lợi đã kết thúc từ lâu rồi, cậu đã thắng rồi, bây giờ cậu nhằm vào Hoắc Ngự Minh là vì mợ sao?”“Không được sao?”Không phải không được, chỉ là trong mắt Tư Nham, chuyện này hơi thừa thãi mà thôi: “Cậu và mợ không có tình cảm, lại càng không có tình yêu, cho dù bỏ mặc cô ấy thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…”Lăng Trình Tiện nghe thấy thì nổi giận: “Cái gì gọi là không có tình cảm?”Tư Nham ngây ra, bối rối một lúc, nhưng anh ta nói không sai mà: “Cậu tư, chẳng lẽ cậu thích mợ sao?”Đường nét trên gương mặt tinh xảo của Lăng Trình Tiện xoắn xuýt vào nhau, cổ họng dường như bị người khác nhét bông gòn vào vậy, đó là người phụ nữ của anh, là người phụ mà anh lấy về Thanh Thượng Viên, chẳng lẽ anh còn phải để mặc cô tặng cho anh một cái sừng trên đầu sao?Lăng Trình Tiện bỏ lại một câu, sau đó rời đi.


“Đáng đời anh độc thân.

”Tư Nham nhún nhún vai, độc thân có gì không tốt chứ, thanh tịnh biết bao.

Sau đó, Lăng Trình Tiện không nhắc đến chuyện khách sạn Lãng Loan nữa, Nhậm Nhiễm cũng không giải thích nữa, nhưng cô cứ cảm thấy chuyện này sẽ không trôi qua một cách đơn giản như vậy.

Người đó không những biết hành trình của Lục Hiểu Quyên, còn tính toán đúng thời điểm Lăng Trình Tiện cũng ở đó, vứt Hoắc Ngự Minh sang một bên, còn ai có bản lĩnh này chứ?Người đầu tiên Nhậm Nhiễm nghĩ đến là Trần Mạn Văn.

Sau khi tan làm chuẩn bị về nhà, Nhậm Nhiễm đi vào bãi đậu xe, nhìn thấy một chiếc xe khác đang dừng bên cạnh xe cô.

Nhìn thấy cô đến gần, tài xế ấn còi, Lăng Trình Tiện kéo cửa kính ghế sau xuống: “Lên xe.

”“Sao anh lại ở đây?”“Đón cô cùng đi ăn bữa tối.

” Lăng Trình Tiện mở cửa xe ra: “Sáng mai tôi sẽ bảo tài xế đưa cô qua đây.

”Nhậm Nhiễm ngồi vào bên cạnh Lăng Trình Tiện, xe chạy ra ngoài, những nơi anh tìm đều là nơi cao cấp, có chỗ là nơi giải trí công khai, cũng có những nơi bí mật, nhưng nơi đến lần này lại là phòng trà.


Nhậm Nhiễm đi theo Lăng Trình Tiện vào một căn phòng riêng, cảm giác đầu tiên là vô cùng to, bên trong hoàn toàn được bài trí theo phong cách Nhật Bản, có chiếu tatami và tivi, giống hệt như một căn phòng trong khách sạn, những gì cần có đều có cả.

Phục vụ đưa trà nước vào, một lúc sau thì mang những món ăn Nhật Bản được phối hợp vào.

“Ăn không như vậy thật buồn chán, xem tivi nhé.

” Lăng Trình Tiện nói rồi đứng dậy đi về phía trước, cầm lấy điều khiển mở tivi ra.

Nhậm Nhiễm đang rất đói, làm gì quan tâm đến xem tivi, cô cầm đũa lên gắp một miếng sushi bỏ vào miệng.

“Ngon không?”“Ừm.

”Lăng Trình Tiện không ngồi xuống đối diện Nhậm Nhiễm, mà chen chúc ngồi vào bên cạnh cô, bên này cũng chỉ có thể chứa một người, cô đưa tay đẩy trước ngực anh: “Ngồi qua đối diện đi.

”“Như vậy sẽ cản trở cô xem tivi.

”“Tôi không xem…” Nhậm Nhiễm nói, tầm nhìn bất giác tin về phía tivi.

Trong tivi xuất hiện một căn phòng trà, cách bày biện trong đó y như căn phòng mà cô đang ở, chỉ có người đang ngồi trước bàn trà là không giống.

Nhậm Nhiễm quên cả nhai, trong miệng nhét đầy sushi, khiến cô đột nhiên cảm thấy tim mình nặng xuống, quay đầu nhìn về phía Lăng Trình Tiện ở bên cạnh.


“Ăn đi, đây là cá hồi mà cô thích nhất đấy.

” Lăng Trình Tiện gắp một miếng cá hồi to nhúng vào tương mù tạt.

Nhậm Nhiễm bỏ đôi đũa trong tay xuống, không dễ gì mới nuốt được miếng trong miệng: “Anh có ý gì?”Lăng Trình Tiện ngồi xếp bằng, tay trái chống sau lưng, tay khác đặt lên eo Nhậm Nhiễm: “Không có ý gì, tôi chỉ tuỳ tiện mở tivi thôi, ai biết trong đó sẽ có anh ta chứ?”Trong tivi, Hoắc Ngự Minh đang cúi đầu uống trà giống như đang đợi ai đó.

Nhậm Nhiễm muốn đứng dậy tắt tivi, lại bị Lăng Trình Tiện kéo lại: “Xem một chút cũng đâu có phạm pháp, đừng căng thẳng như vậy.

”Hoắc Ngự Minh không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, trên bàn vẫn còn một bình trà và chút điểm tâm, anh ta đã uống vài ly trà, nhiệt độ trong phòng không cao, nhưng anh ta đã bắt đầu đổ mồ hôi đầy người.

Nhậm Nhiễm thấy anh ta cởi áo khoác ra, lại cởi cà vạt, vốn dĩ anh ta đang ngồi một cách ngay ngắn, nhưng lúc này đã bắt đầu hơi không ngồi yên được nữa.

“Anh đã làm gì anh ấy?” Nhậm Nhiễm nhìn thấy có gì không đúng, mở miệng hỏi.

Hoắc Ngự Minh rõ ràng cũng đã cảm nhận được, anh ta cầm áo khoác đứng dậy muốn rời đi, nhưng lúc này cánh cửa bên ngoài lại bị người khác đẩy ra.

Nhậm Nhiễm thấy Lâm Hàm Song nhanh chân bước vào, cùng lúc đó, cánh cửa đó cũng bị đóng lại.

Lăng Trình Tiện làm động tác cụng ly với tivi, chúc bọn họ động phòng thành công.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận