Dường như Phó Thời Khâm cảm nhận được cả căn biệt thự rộng lớn đột nhiên nổi nên từng trận sát khí.
Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó Thời Dịch, rất nhẹ nhàng mà nói, "Cậu có bệnh đấy à, sao lại nói đến chuyện đó trong nhóm trò chuyện chứ?"
Phó Thời Dịch: "Cái mạng này quan trọng hơn cả, em quyết định rồi, quay xong bộ phim này cũng không về nhà đâu. Nhị ca, bảo trọng nhé."
"Phó lão tam, là cậu nói mấy lời đó trước cơ mà!" Phó Thời Khâm giận dữ mà hét lớn.
Rõ ràng bọn họ là anh em song sinh, thế mà hắn thì phải ngày ngày đến công ty đi sớm về khuya, làm trâu làm ngựa còn tên Phó Thời Dịch kia thì lại chạy tới giới giải trí làm minh tinh, cuộc sống hết sức tiêu dao tự tại.
"Nhưng mà anh cũng nghĩ như thế còn gì." Phó Thời Dịch nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy người nào đó thật đáng thương, thế là lại nói thêm một câu.
"Hay là anh đi ôm chân chị dâu tương lai đi, đại ca thích cô ấy, người có thể cứu anh cũng chỉ có một mình cô ấy mà thôi."
"Cậu lại muốn để tôi đi gánh tội thay cậu chứ gì…."
"Nhị ca, fighting!"
Phó Thời Dịch nói xong câu này liền lập tức cúp máy rồi còn tắt nguồn điện thoại.
Phó Thời Khâm giận đến mức suýt nữa thì ném luôn cái điện thoại đang cầm trên tay đi. Cuộc đời này của hắn, sự xui xẻo lớn nhất chính là sinh ra sớm hơn một phút trước thằng nhóc Phó Thời Dịch kia.
Vì thế cậu ta từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng cậy mình là đứa nhỏ nhất nhà mà gây ra bao nhiêu rắc rối cũng đem đổ thừa lên đầu Phó Thời Khâm.
Cả một buổi tối, Phó Thời Khâm nhìn chằm chằm cái tin nhắn "Vậy à?" của Phó Hàn Tranh trong nhóm chat Weixin.
Cảm giác như thể ngày mai hắn sẽ chẳng thể ngắm mặt trời mọc nữa.
Vì thế, trời vừa sáng Phó Thời Khâm đã phóng xe như bay tới nhà trọ Cẩm Tú.
Ngoài Phó Thời Khâm ra thì đêm hôm qua còn có một người không thể nào ngon giấc nổi, Cố Vi Vi. Cô mang vẻ mặt cực kỳ buồn ngủ mà đi ra mở cửa.
Phó Thời Khâm xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào nhà, cứ thế đặt hết lên bàn.
"Sủi cảo hấp nóng hổi và cháo hải sản, còn có cả nước ép hoa quả nguyên chất đây. Còn cả quà mà anh trai tôi mua về cho cô nữa, tôi thay anh ấy mang tới rồi này."
Cố Vi Vi vừa nghe hắn giới thiệu thì tỉnh cả ngủ, khoanh tay mà nhìn cái kẻ vừa mới sáng sớm đã vội vã chạy tới đây lấy lòng người khác kia, "Nói đi, có chuyện gì?"
Phó Thời Khâm chắp hai bàn tay lại, chỉ thiếu nước không rầm một tiếng mà quỳ xuống trước mặt Cố Vi Vi.
"Cứu mạng!"
Hàng lông mày thanh tú của Cố Vi Vi nhíu lại, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Phó Thời Khâm lại cười đến híp cả mắt lại mà nói, "Chính là tối hôm, qua sau khi về nhà thì tâm trạng của anh trai tôi không được tốt cho lắm, cô có thể hẹn anh ấy đi đâu đó được không?"
Cũng là do hôm qua cô ta hẹn hò người đàn ông khác đi xem nhạc kịch mà ra còn gì.
Cố Vi Vi: "Không rảnh, không hẹn."
Giữa cô và Phó Hàn Tranh có quan hệ gì đâu cơ chứ, hẹn cái gì mà hẹn.
Phó Thời Khâm đặt đống quà được đóng gói đẹp đẽ kia xuống mà nói.
"Cô xem, anh ấy đi công tác mà cũng không quên mua quà về cho cô, cô không thể có chút lương tâm được hả?"
"Thật ngại quá, tôi thực sự không có lương tâm với mấy thứ này." Cố Vi Vi hừ một tiếng.
"Cô …. Cô không nhận lời thì cũng đừng ăn bữa sáng này nữa."
Phó Thời Khâm giận dỗi mà xách chỗ đồ ăn sáng vừa đem tới đi.
"Mấy thứ này cũng mang đi đi." Cố Vi Vi chỉ vào đống quà trên bàn.
"Đây là đồ của anh trai tôi cho cô, cô muốn trả thì đi mà trả anh ấy." Phó Thời Khâm nói xong liền dứt khoát xách đồ ăn sáng mà hắn mang đến đi mất.
Hắn xuống lầu, lên xe chuẩn bị rời đi.
Phó Hàn Tranh vốn là không vui vì chuyện Mộ Vi Vi đi xem mắt, vậy mà hắn và Phó lão tam lại nghi ngờ Phó Hàn Tranh vì trường kiếm hoen gỉ nên mới không vui. Hôm nay Phó Thời Khâm đi làm mà cứ có cảm giác như đi nộp mạng vậy.
Trong lòng hắn đang lo đến rối tung rối mù cả lên thì bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của Phó lão phu nhân.
"Thời Khâm, có phải gần đây cháu và Hàn Tranh đến nhà trọ tìm Vi Vi gây chuyện không?"
Phó Thời Khâm vừa nghe giọng Phó lão phu nhân ánh mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, dùng giọng cháu ngoan của bà mà đáp.
"Bà nội, làm gì có chuyện đó chứ. Là Mộ Vi Vi và anh trai cháu có chút mâu thuẫn nên mới loạn cả lên. Bà nội, bà có thể bảo cô ấy mời anh trai cháu ăn bữa cơm hay đi dạo gì đó, giúp hai người bọn họ xúc tiến quan hệ một chút được không?"
Sao hắn lại quên mất nhỉ, hắn không thuyết phục được Mộ Vi Vi.
Nhưng nếu là bà nội hắn mở lời thì lại khác rồi. Trong nhà họ Phó, cô ta nghe lời bà nội hắn nhất.
Phó lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi đáp, "Được, chiều nay ta đến trường học tìm con bé."
"Ngàn lần vạn lần nhất định phải thuyết phục được cô ấy, nếu không thì đứa cháu Thời Khâm ngoan ngoãn này của bà không còn sống lâu được nữa đâu." Phó Thời Khâm làm bộ thút tha thút thít mà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...