Hai con mắt của Phó Hàn Tranh vẫn âm trầm khó đoán như thường lệ, trong khi đó Phó Thời Khâm thì ngược lại, ung dung mà cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi thờ ơ nói.
"Vương Vệ Đông đang phái người truy bắt cô đấy."
Cố Vi Vi nghe vậy thì không khỏi bất ngờ, chắn hẳn là vì chuyện lần trước cô tính kế Vương Vệ Đông và Chu Mỹ Cầm rồi.
Lẽ ra bọn họ phải tìm tới cô để gây phiền phức từ sớm rồi, nhưng đã mấy ngày trôi qua mà cũng chẳng thấy ai tìm cô sinh sự cả.
Mấy ngày hôm nay Cố Vi Vi vẫn luôn cảnh giác cao độ những nơi mà cô lui tới chính là muốn đề phòng Lê gia và Vương Vệ Đông sẽ tìm cô gây rối.
Thế nhưng cô lại không hề phát hiện có chút khả nghi nào, không có người của Vương Vệ Đông cũng chẳng thấy có ai theo dõi cô cả.
Xem ra, những người mà Vương Vệ Đông phái đi tìm cô không chỉ là mấy tên tay chân bình thường mà đều là cao thủ hơn người nên mới không bị cô phát hiện ra.
Cố Vi Vi rơi vào trầm mặc một lúc lâu, liếc mắt nhìn Phó Thời Khâm đang đứng trong phòng ăn, rất nỗ lực mà hạ thấp sự tồn tại của hắn đến mức thấp nhất có thể.
"Anh có thể đi ra ngoài một lúc được không?"
Phó Thời Khâm tuyệt đối không nhiều lời mà lập tức tránh đi, bầu không khí trong căn nhà này cũng quá đáng sợ rồi, cái mạng này của hắn rất quan trọng, vẫn nên đi trước để bảo toàn tính mạng thì hơn.
Sau khi Phó Thời Khâm ra ngoài rồi đóng cửa lại, cả căn nhà rộng lớn liền rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, bước tới trước ghế sofa mà im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo của Phó Hàn Tranh.
"Phó Hàn Tranh, chuyện trước đây quấy rầy anh là lỗi của tôi, nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi rồi. Tôi chẳng còn gì cả, chỉ muốn yên ổn mà sống cuộc sống của chính mình thôi…."
Phó Hàn Tranh thấy được sự đau khổ cùng ngột ngạt trong đáy mắt Cố Vi Vi, giọng nói không nhịn được mà dịu dàng hơn một chút.
"Từ bây giờ trở đi có tôi ở bên cạnh em rồi, những thứ mà em muốn có được tôi đều có thể cho em, những thứ mà em muốn giành lại tôi cũng có thể giúp em giành về."
Không phải mục đích ban đầu mà cô tiếp cận anh chính là như thế sao?
Đến khi anh tự nguyện cho cô tất cả những thứ mà cô từng muốn thì cô lại nhất định không muốn nữa là vì sao chứ?
Cố Vi Vi lạnh nhạt mỉm cười, kiên quyết.
"Nhưng tôi không muốn, cả anh lẫn việc anh cho tôi tất cả những thứ kia."
Từ khi cô mới một tuổi, mẹ ruột vì mắc bệnh nặng mà qua đời, vì vậy cô liền được Cố phu nhân đưa về Cố gia nuôi dưỡng.
Cố Tư Đình là người anh trai thân thiết nhất của cô, cũng chính là người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời.
Hắn là cả thế giới của cô, vậy mà lại đồng ý đưa tim của cô cho Lăng Nghiên, cũng không hề vì chuyện cô đã chết mà có chút buồn bã.
Hắn đã cho cô hơn hai mươi năm sống một cuộc sống tôn quý nhất, xa hoa nhất, nhưng cũng lại là hắn nhẫn tâm vứt bỏ cô ở địa ngục lạnh lẽo nhất, tuyệt vọng nhất…..
Bây giờ Phó Hàn Tranh có thể nói với cô những lời này nhưng đợi đến khi hắn biết được sự thật rằng cô không phải là Mộ Vi Vi thì sao đây?
Mà lại là Cố Vi Vi của Cố gia, tử địch của Phó gia, liệu hắn còn có thể nói như vậy nữa hay không?
Đến lúc đó, chỉ sợ rằng hắn cũng muốn lấy mạng cô mà thôi.
Cô tự biết bản thân không trêu chọc nổi Phó Hàn Tranh nên mới muốn rời xa hắn, tận dụng khoảng thời gian trùng sinh không dễ gì mà có được này để hoàn thành tâm nguyện trong lòng mình.
"Cho nên, sau khi trêu chọc tôi xong em liền có thể phủi tay một cái, nói đi là đi sao?" Hai con mắt thâm trầm của Phó Hàn Tranh híp lại, giống như đang phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Cố Vi Vi bị hắn nói thành như vậy mà cảm thấy oan uổng muốn chết, người trêu chọc hắn là Mộ Vi Vi, thế nhưng bây giờ người phải gánh chịu mọi hậu quả lại biến thành Cố Vi Vi.
Đã vậy, cô đành nhận.
Nếu đã dùng cơ thể của người ta mà sống lại thì tất nhiên phải trả giá một chút.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu tự mình cởi áo khoác, lại tiếp tục cởi cả chiếc áo phông đang mặc trên người ra.
Sau đó là đến quần dài, cuối cùng…. trên người chỉ còn lại đồ lót.
Dưới ánh đèn trong phòng, làn da mịn màng của người thiếu nữ hiện ra trắng sáng láng mượt, cơ thể mảnh mai đẹp đẽ hoàn toàn hiện ra trước mắt Phó Hàn Tranh.
Anh im lặng nhìn Cố Vi Vi tự tung tự tác, càng lúc càng nhíu chặt lông mày, đôi môi mỏng cũng dần dần mím chặt lại.
Cố Vi Vi tiến đến gần rồi bất ngờ ngồi lên đùi Phó Hàn Tranh, nhẹ nhàng đưa tay tháo chiếc cà vạt được thắt rất cẩn thận và tỉ mỉ trên cổ hắn xuống.
"Em đang làm gì vậy?" Cả ánh mắt và giọng nói của Phó Hàn Tranh đều vô cùng lạnh lẽo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...