Editor: Wave Literature
Phó Thời Khâm ở lại công ty tăng ca cả một đêm, Phó Thời Dịch cũng cố chấp canh giữ ở công ty cả đêm.
Không ai chịu đi, nhưng cũng không ai dám động thủ trong công ty.
Cả buổi tối, Phó Thời Khâm không chỉ hoàn thành công công việc mà Phó Hàn Tranh giao cho, mà còn làm thêm nhiều việc để giết thời gian.
Hôm sau Phó Hàn Tranh tới công ty, thấy thành quả công việc mà anh giao cho Phó Thời Khâm rất tốt.
Liền ném cho hắn càng nhiều việc hơn nữa, bản thân thì buổi chiều không thèm ở công ty nữa, về nhà hẹn hò với bạn gái.
Sau ba ngày bị ép tăng ca ở công ty, Phó Thời Khâm cuối cùng cũng sụp đổ, chạy tới tìm đại ca khóc lóc than khổ.
"Anh, em phải về nhà."
"Ừm." Phó Hàn Tranh lạnh nhạt đáp.
Phó Thời Khâm giương đôi mắt thâm sì lên nổi đầy tơ máu lên nhìn anh, thê thảm nói.
"Nhưng, Phó Thời Dịch còn đang chờ em ở bên ngoài, chỉ có anh mới cứu được em thôi."
Hắn đã cố thủ trong công ty ba ngày rồi, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải đề phòng Phó Thời Dịch lợi dụng lúc hắn ngủ mà kéo hắn ra khỏi công ty đánh, quả thực sống không bằng chết.
"Dựa vào cái gì mà tôi phải cứu cậu?" Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói, không hề thông cảm với hắn.
Phó Thời Khâm: "Nếu như em bị cậu ta đánh chết hay bị thương, chắc chắn là không thể đến công ty làm việc được nữa, như vậy anh sẽ phải làm nhiều việc hơn, sẽ không có thời gian hẹn hò, anh nói xem có đúng không?"
Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, tôi sẽ bảo cậu ta không được làm ảnh hưởng đến việc đi làm của cậu."
Nếu cậu ta không đi làm, thật sự sẽ khiến anh bị ảnh hưởng lớn.
"Em…" Phó Thời Khâm tức giận đến mức muốn nôn ra máu.
Thì ra ý của đại ca là, anh ấy không cứu hắn, nhưng sẽ dặn dò Phó Thời Dịch trước, đừng đánh hắn mạnh tay quá, ảnh hưởng đến công việc.
Ông trời à, tại sao lại có kiểu anh em trai như vậy chứ?
Phó Thời Khâm không cầu cứu đại ca được, đành trốn đến phòng vệ sinh, âm thầm gọi điện thoại cho bạn gái của đại ca.
"Chị dâu, tôi cần sự cứu rỗi của cô…"
Cố Vi Vi đang chuẩn bị quay quảng cáo cho một nhãn hàng, vừa nghe giọng Phó Thời Dịch, liền không hề thông cảm mà hừ một tiếng.
"Lúc anh làm chuyện hại người, sao không nghĩ tới hậu quả sau này đi?"
"Tôi…" Phó Thời Khâm tội nghiệp.
Thực ra nếu đại ca không quan tâm đến chuyện này, Phó Thời Dịch vĩnh viễn cũng không thể điều tra ra được "Xã trưởng bát quái" chính là hắn.
Cho nên, hắn mới cực kỳ yên tâm mà tiết lộ nhiều chuyện xấu của Phó Thời Dịch như vậy suốt mấy năm trời.
Ai mà biết được, đại ca lúc yêu đương rồi, liền không phải đại ca bình thường nữa.
Người khác hỏi thì đại ca không nói.
Nhưng bạn gái vừa hỏi một câu, thì không cần nghĩ ngợi gì cả, liền trực tiếp bán đứng hắn, hại hắn bây giờ phải làm rùa rụt cổ cố thủ trong công ty ba ngày rồi mà không dám về nhà.
"Tôi đã phải ở công ty ba ngày rồi, Phó Thời Dịch còn đang đỗ xe chờ tôi ở dưới lầu không chịu đi, nếu cô không chịu cứu tôi, tôi sẽ kiệt sức chết đấy."
Còn cả đại ca gia hỏa vô nhân tính kia nữa, hắn đã thảm tới mức này rồi.
Đại ca đã không cứu hắn thì thôi, lại còn ném cho hắn một đống công việc, bản thân thì tan làm từ sớm về nhà hẹn hò.
"Không cứu, tôi đi làm việc đây." Cố Vi Vi cúp máy.
Nếu bọn họ đã coi việc tìm đường chết là thú vui để giải trí, cô vẫn không nên quấy rầy hai anh em họ thì hơn.
Phó Thời Khâm rơi vào đường cùng, cắn răng một mình đi xuống lầu tìm Phó Thời Dịch.
Hai người hẹn địa điểm đánh một trận, Phó Thời Khâm bị đánh tới sưng cả mặt, Phó Thời Dịch cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Sau một trận ẩu đả kịch liệt, hai người lại cùng nhau đi tìm Hà Trì để trị thương.
Hà Trì nhìn hai anh em bọn họ, cực kỳ cảm thán cái tiểu đội lật đổ Phó Hàn Tranh này, tiền đồ đúng là xa vời mà.
"Không phải chúng ta đã nói là phải xây dựng lại tiểu đội, cùng nhau lật đổ đại ca của hai người sao, bây giờ đại ca còn chưa bị lật đổ, hai người đã lục đục trước rồi."
Phó Thời Khâm nhìn Phó Thời Dịch: "…"
Phó Thời Dịch nhìn Phó Thời Khâm: "…"
Đúng vậy, tại sao còn chưa lật đổ được đại ca, mà bọn họ đã lục đục trước rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...