Editor: Wave Literature
Quay về nhà trọ, lại đã bảy, tám giờ tối.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, Cố Vi Vi rử tay rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, vừa nhìn liền thấy trên bàn lại có thêm một bát canh kỳ lạ.
"Dì Vương, hai ngày nay sao dì đều nấu canh vậy?"
Hơn nữa, còn đều là canh bổ.
"Là do phu nhân dặn dò, nấu canh bồi bổ cơ thể cho thiếu gia."
Cố Vi Vi uống một ngụm canh, "Đây là canh gì vậy, uống rất ngon."
"Canh thung dung xương cừu, bổ thận."
Cố Vi Vi sặc một cái, đặt bát xuống liếc nhìn Phó Hàn Tranh đang ngồi đối diện.
Anh luôn bận rộn đến mức quên cả ăn cơm, lại thường xuyên ngủ muộn, thật sự cần bồi bổ một chút.
"Em đang nghi ngờ chuyện gì vậy?" Phó Hàn Tranh nhíu mày.
"Không có gì." Cố Vi Vi vùi đầu ăn cơm.
Đàn ông mà thận không khỏe, cũng không thể nói ra được, rất mất mặt.
Phó Hàn Tranh nhức đầu thở dài một cái, quay sang nói với người giúp việc.
"Sau này không cần nấu những thứ này nữa."
Anh chỉ không muốn mẹ mình tiếp tục hỏi về vấn đề tình cảm của bọn họ nữa mà thôi, không ngờ bà ấy lại thật sự sốt ruột muốn bọn họ sinh con.
Nhưng chuyện này phải tiến hành từng bước từng bước một, đến ăn mà anh còn chưa ăn, sinh con cái gì chứ.
Cố Vi Vi tốt bụng khuyên một câu, "Chuyện đó, thân thể không tốt, thì nên bồi bổ…"
Phó Hàn Tranh nhíu mày, nói thẳng.
"Mẹ tôi bảo người giúp việc làm mấy thứ này, là muốn chúng ta có thể sinh con sớm một chút, cho nên… em muốn sinh không?"
"Khục…"
Cố Vi Vi nghẹn miếng cơm trong miệng, uống một ngụm nước mới nuốt xuống được.
Không phải Phó phu nhân không hài lòng về cô sao, tại sao đột nhiên lại muốn bọn họ sinh con chứ.
Hơn nữa, ai muốn sinh con với Phó Hàn Tranh chứ, cô bây giờ cô muốn chia tay còn không được đây.
"Thế nên, em còn muốn tôi bồi bổ không?" Phó Hàn Tranh hỏi.
"Thân thể anh rất tốt, không cần bồi bổ, một chút cũng không cần." Cố Vi Vi cười gượng.
Sao cô lại có cảm giác, mình đang từng bước từng bước nhảy vào một cái hố.
Ban đầu, anh nói chỉ là tình cờ tới đây mà thôi, sau đó thì ngày nào cũng chạy tới.
Sau đó lại kiên quyết ép cô chấp nhận quan hệ yêu đương, thừa dịp cô ra ngoài đóng phim hai tháng, dứt khoát thay đổi lòng ngủ của cô, khiến cô không thể không ngủ chung trên một chiếc giường với anh.
Bây giờ đến ngủ chung cũng đã ngủ chung rồi, bước tiếp theo còn chẳng phải là…
Cố Vi Vi hoảng sợ hít vào một hơi, biết mình sắp có thế bay tới nơi khác bắt đầu quảng bá phim rồi liền âm thầm mừng rỡ, hơn một tháng không cần quay về.
Ăn cơm tối xong, Cố Vi Vi liền đem vali ra, vui vẻ mà thu dọn hành lý.
Phó Hàn Tranh đang giải quyết công việc, nghe thấy âm thanh ở phòng cất đồ, liền đi qua tìm cô.
Sau đó liền nhìn thấy Cố Vi Vi vừa hát, vừa vui vẻ thu dọn hành lý để ngày mai rời đi.
Giống như, rời đi là chuyện… đặc biệt vui vẻ vậy, khiến cho anh có chút không vui.
"Em phải đi rồi, vui như vậy sao?"
Cố Vi Vi lúng túng cười, "Không phải đâu, tôi rất không nỡ, thật đấy."
Cô đặt đồ trên tay xuống, nhanh chóng chạy tới nịnh nọt.
Phó Hàn Tranh trực tiếp bế cô trở về phòng ngủ, mạnh tay ép cô nằm xuống giường, điên cuồng xâm chiếm bờ môi cô.
Cô biết là, trước giờ anh chỉ hôn môi mà thôi, cũng sẽ không thật sự bắt cô làm gì.
Để trấn an Phó Hàn Tranh trước khi đi, cô không hề phản kháng mà để anh tùy ý hôn.
Nhưng, Phó Hàn Tranh hôn thì cứ hôn, bàn tay đã âm thầm cởi khuy áo ngủ của cô ra.
Đôi môi nóng bỏng di chuyển xuống dưới, ôn nhu hôn lên cổ, rồi tới xương quai xanh…
Đến khi nội y rơi xuống, Cố Vi Vi đột nhiên tỉnh táo lại.
"… Phó Hàn Tranh!"
"Ngoan nào, tôi sẽ không ép em…" Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng đặt môi xuống hôn lên mặt cô, ôn nhu trấn an.
Cố Vi Vi cắn răng, bây giờ đã làm tới mức này rồi, ai mà tin được lời này của anh chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...