Translator: Wave Literature
Sáng hôm sau, mọi người quay xong hai phân cảnh, sau khi ăn cơm trưa xong, vừa mới trang điểm lại thì nhóm phóng viên đưa tin và một vài người hâm mộ tiêu biểu liền đến phim trường.
Những người đến phần lớn là người hâm mộ của Lê Hinh Nhi và Phó Thời Dịch, vừa tặng hoa vừa tặng đồ ăn cho hai người bọn họ, nhiệt tình vây quanh, ân cần hỏi thăm.
Vì Cố Vi Vi phải đổi sang tạo hình mới, nên đến khi trợ lý đạo diễn thông báo chuẩn bị quay phim, mới từ trong phòng hóa trang đi ra ngoài.
Cô vừa mới ra ngoài, hai cô gái từ trong nhóm người hâm mộ của Phó Thời Dịch liền chạy tới chỗ cô, nhào lên ôm.
"Vi Vi!"
"Đại thần!"
Cố Vi Vi một tay cầm chiếc mặt nạ lát nữa cần đeo, kinh ngạc nhìn hai người.
"Trình Trình, Thiên Thiên, sao hai người lại đến đây?"
"Đến xem cô diễn, nhân tiện tổ chức sinh nhật cho cô." Lạc Thiên Thiên đáp.
Kỷ Trình kinh ngạc đi một vòng quanh người Cố Vi Vi, sờ sờ y phục trên người cô, hai mắt liền phát ra ánh sáng màu xanh lục.
"Đại thần, thì ra cô giả trang thành nam giới lại đẹp trai như vậy sao."
Lạc Thiên Thiên không nói gì mà liếc mắt nhìn Kỷ Trình, "Đừng mê gái nữa được không, người ta là một cô gái mà."
"Nhưng dù sao vẫn rất đẹp trai." Kỷ Trình không hề che giấu tính mê gái của mình.
"Hai người đến từ lúc nào vậy, đã tìm được chỗ ở chưa?" Cố Vi Vi nhìn hai người rồi hỏi.
Advertisement / Quảng cáo
"Tới từ tối hôm qua rồi, nếu đến phim trường thì sẽ rất muộn, cho nên không đi tìm cô, chúng tôi ở khách sạn đối diện đoàn làm phim của cô." Mặc dù Lạc Thiên Thiên không hoạt bát như Kỷ Trình, nhưng trên mặt cũng không giấu nổi sự vui mừng.
"Vậy giấy thông báo trúng tuyển của các cô đã gửi tới chưa?" Cố Vi Vi hỏi.
"Gửi tới rồi, chúng tôi đều thi đỗ cả." Kỷ Trình hào hứng trả lời.
Ba người đang tán gẫu rất vui vẻ thì hai nữ sinh cầm theo thứ gì đó, sắc mặt thì khó coi đưa cho Cố Vi Vi.
"Đây là bánh ngọt mà Hinh Nhi bảo chúng tôi chia cho nhân viên trong đoàn làm phim, cũng có một phần của cô."
"Hinh Nhi của chúng tôi là người lương thiện nên không so đo với cô, nhưng chúng tôi sẽ không tha thứ việc cô lợi dụng quay phim mà ra tay hại người đâu."
Xem khẩu khí của cô ta, cứ như là coi việc cho cô một ít đồ này là đang ban cho cô một ân huệ lớn vậy.
Cố Vi Vi liếc mắt nhìn nữ sinh kia, khách khí mỉm cười.
"Thật ngại quá, tôi không ăn đồ ngọt."
Có trời mới biết, trong bánh ngọt này có bỏ thêm thứ kỳ quái gì hay không cơ chứ.
"Hinh Nhi cho cô bánh, cô không ăn cũng chẳng chịu nhận, phép lịch sự tối thiểu cũng không có sao?" Nữ sinh cầm đầu tóc dài ngang vai, uốn quăn, vênh váo hung hăng nói.
"Chỉ là một kẻ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng trên mạng mà thôi, cô thật sự cho rằng diễn một vai nữ phụ là có thể trở thành minh tinh chắc." Một nữ sinh khác chế giễu.
Hiện tại trên mạng Cố Vi Vi bị bôi đen nặng nề như vậy, có lẽ muốn ra mắt cũng khó khăn.
"Buổi sáng cô không đánh răng trước khi ra ngoài hay sao, tại sao miệng lại thối như vậy chứ?" Kỷ Trình tức giận đáp trả.
Advertisement / Quảng cáo
Hai người kia nhìn lướt qua Kỷ Trình và Lạc Thiên thiên, cười khẩy.
"Hâm mộ một kẻ nổi tiếng trên mạng không có diễn xuất cũng chẳng có nhân khí như vậy, đúng là đồ mắt mù."
"Cô…" Kỷ Trình đang muốn cãi lại, thì bị Cố Vi Vi kéo lại.
"Vâng vâng vâng, tôi không có diễn xuất cũng chẳng có nhân khí, đang lấy Hinh Nhi tiền bối là tấm gương để học tập đây."
Cố Vi Vi mỉm cười nói.
"Học tập?" Nữ sinh tóc quăn hừ lạnh, "Cô không tự đánh giá được mình chỉ đáng điểm B thôi hay sao, diễn xuất cần có thiên phú, cô muốn học là được chắc."
"Đương nhiên rồi, vẫn không thể sánh được với tiền bối Hinh Nhi." Cố Vi Vi cười tươi như hoa khen ngợi Lê Hinh Nhi.
Trợ lý đạo diễn chạy tới, ho một tiếng thông báo.
"Mộ Vi Vi, đạo diễn gọi mọi người qua bên đó, chuẩn bị quay phim."
Nói xong, có chút không còn gì để nói mà nhìn lướt qua mấy người hâm mộ của Lê Hinh Nhi.
Thần tượng của mình ở trường quay, mỗi phân cảnh đều bị diễn hỏng không biết bao nhiêu lần.
Ngược lại, hắn thấy rõ đạo diễn Dịch chọn được nhân vật Đường Thiếu Kỳ này liền vui vẻ ra mặt, hơn nữa cứ diễn một lần là thành công.
Vai nữ chính Lâm Thanh Tuyết thì lại khiến người ta buồn phiền muốn chết, diễn hỏng tới mười lần cũng là chuyện thường xảy ra.
Nói người ra không có thiên phú diễn xuất, lát nữa liền tát sưng mặt các cô cho mà xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...