Editor: Wave Literature
Trong phòng, bầu không khí trở nên lúng túng cùng trầm mặc.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, đứng dậy về phòng mình thay quần áo, khóe miệng lại không kìm được ý cười.
Cố Vi Vi ngồi dậy, ảo não thở dài một hơi rồi nhận cuộc điện thoại vừa mới gọi tới.
"Vi Vi, tối qua tôi đã đưa trợ lý đến phim trường rồi, cô đừng để lỡ chuyến bay đấy, chúng tôi sẽ tới sân bay đón cô."
"Được, nửa giờ sau tôi sẽ xuất phát."
Cố Vi Vi cúp máy, cũng không vì chuyện vừa bị cưỡng hôn mà buồn phiền, đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo.
Hai người ngồi ăn sáng cùng nhau, Phó Hàn Tranh buồn phiền tới nỗi một câu cũng không muốn nói.
Vì sáng nay có một cuộc họp quan trọng, Phó Hàn Tranh chỉ đưa cô xuống tới hầm giữ xe chứ không tự mình đưa cô ra sân bay.
"Đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi, gặp chuyện phiền phức cũng gọi điện thoại cho tôi."
"Tôi biết rồi."
Chuyện phiền phức nhất, chẳng phải chính là anh đấy sao?
Phó Hàn Tranh đóng cửa xe lại, nhìn theo chiếc xe rời khỏi khu nhà trọ rồi mới quay vào trong.
Phó Hàn Tranh không buồn ăn sáng nữa trên đờng đi làm liền gọi điện thoại cho Phó Thời Khâm.
Ban đầu, Phó Thời Khâm còn đang có chút vui mừng.
Cố Vi Vi đi rồi anh trai hắn sẽ không vì cô ấy mà ném cho hắn một đống công việc nữa.
Nhưng, một ngày trôi qua, hắn liền nhận ra hắn sai rồi.
Vì Cố Vi Vi vừa rời đi, Phó Hàn Tranh liền biến thành một cái máy làm việc máu lạnh vô nhân tính.
Đã tự mình tăng ca thì thôi, lại còn bắt bọn họ tăng ca cùng anh ấy.
Cho nên, Cố Vi Vi vừa mới hạ cánh tới phim trường, Phó Thời Khâm liền gọi điện thoại cho cô, khóc lóc cầu xin cô quay lại Đế Đô.
Khi cô còn ở đây, mặc dù anh trai hắn vẫn sẽ ném cho hắn một đống công việc, nhưng ít nhất thì nếu hắn có làm sai thì cũng sẽ không phải đối mặt với thái độ máu lạnh vô tình như vậy.
Cố Vi Vi nghe hắn lải nhải cả nửa ngày, cuối cùng vẫn thẳng thừng từ chối yêu cầu của Phó Hàn Tranh.
"Nhị thiếu, tôi cũng phải làm chuyện của mình, anh tự mình cầu phúc đi."
Phó Hàn Tranh trong lời nói của hắn, chẳng giống một người anh trai chút nào, mà lại giống Diêm Vương hơn.
Thật ra, chính Cố Vi Vi cũng răt ngạc nhiên, về phương diện tình cảm thì Phó Hàn Tranh vẫn là một người khá lạnh lùng, đối xử với người thân mà anh ấy còn như vậy, nói gì tới đối xử với người ngoài.
Nhưng cô vẫn không thể hiểu nỗi, tại sao cô lại là ngoại lệ.
Cố Vi Vi vừa cúp máy Phó Thời Khâm xong, Kiều Lâm dẫn theo một cô gai trẻ tuổi đến sân bay đón cô.
"Vi Vi, từ hôm nay đây trợ lý của cô, Tiểu Từ, Từ Oánh."
"Chị Vi, xin chào." Cô gái kia khách sáo cúi người xuống chào Cố Vi Vi.
"Em gọi tôi là là Vi Vi được rồi, không cần gọi chị đâu." Cố Vi Vi sửa lại.
Mặc dù chuyện trợ lý gọi nghệ sĩ là anh chị rất phổ biến, nhưng Cố Vi Vi thực sự không thể chấp nhận nổi chuyện một người lớn tuổi hơn cô, lại gọi cô là chị.
"Được, Vi Vi." Từ Oánh mỉm cười sửa lại cách xưng hô của mình.
"Được rồi, đem hành lý lên xe trước đi đã." Kiều Lâm đeo kính râm, đứng một bên giục hai người.
Từ Oánh đẩy vali một cái, nhưng vali vẫn không hề di chuyển.
Cố Vi Vi đánh mắt nhìn sang Kiều Lâm, Kiều Lâm nhìn cô rồi nói.
"Cô nhìn tôi làm gì, tôi không làm mấy việc nặng nhọc này đâu."
Người đàn ông duy nhất ở đây mà chẳng trông cậy được gì, Cố Vi VI đành phải tự mình chuyển rương hành lý lên xe.
Ba người lên xe, chuẩn bị đi tới phim trường, vừa mới đi ra khỏi bãi đỗ xe liền bị mấy trăm người hâm mộ nữ hò hét chặn đường.
Cố Vi Vi nhìn mấy tấm áp phích mấy người bọn họ mang theo, tất cả đều là tên và ảnh của Phó Thời Dịch.
"Hôm nay Tam thiếu cũng tới đây sao?"
"Đúng vậy, cậu ta đang quay quảng cáo ở nước ngoài, quay xong thì trực tiếp bay đến." Kiều Lâm chẳng hề kinh ngạc gì trước cảnh tượng này, kiên nhẫn ngồi trong xe chờ nhóm người hâm mộ của Phó Thời Dịch rời đi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau vệ sĩ của Phó Thời Dịch lái xe rời đi, một trận náo nhiệt trong bãi đỗ xe liền yên tĩnh hẳn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...