Editor: Wave Literature
Hai người mang theo một ít đồ ăn vặt và đồ uống xuống lầu, đi vàp phòng chiếu phim gia đình.
"Em chọn phim đi."
Phó Hàn Tranh mở đèn trong phòng rồi kéo rèm cửa sổ lại.
Cố Vi Vi đi tới trước kệ để cuộn phim xem qua một chút, có chút hiếu kỳ về diễn xuất trong phim điện ảnh của Phó Thời Dịch, vì thế liền chọn một bộ phim điện ảnh mà hắn mới đóng gần đây.
"Xem phim này đi, là bộ phim mà Tam thiếu vừa đóng."
Phó Hàn Tranh nhận lấy cuộn phim kia bỏ vào trong máy chiếu, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
Anh gác một tay lên chỗ ghế dựa sau lưng Cố Vi Vi, gách chéo chân, tư thế lười biếng tùy ý.
Đây là một bộ phim tình yêu nhẹ nhàng hài hước, đoạn mở đầu rất vui vẻ.
Mặc dù diễn xuất của Phó Thời Dịch không thể tính là xuất sắc, nhưng cũng không quá tệ.
Cô Vi Vi mở túi khoai chiên, vừa xem phim vừa ăn, xem tới những phân cảnh thú vị liền vui vẻ cười theo.
Nhưng, Phó Hàn Tranh đang ngồi bên cạnh cô, căn bản không hề nhìn lên màn hình chiếu phim mà phần lớn thời gian đều quay sang nhìn Cố Vi Vi.
Thấy cô ăn khoai chiên rất tích cực, anh liền hiếu kỳ hỏi.
"Ngon lắm sao?"
Cố Vi Vi đưa túi khoai tới trước mặt Phó Hàn Tranh, "Cũng không tệ, anh ăn thử không?"
Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn túi khoai chiên trước mặt mình, dứt khoát cúi đầu xuống ăn miếng khoai chiên mà Cố Vi Vi đang cầm trên tay.
"Quả nhiên rất ngon."
"…"
Phó Hàn Tranh thầm thở dài, vậy mà cô chỉ để anh ăn khoai chiên trong túi, chứ không tự mình lấy khoai chiên cho anh ăn.
Cố Vi Vi đặt túi khoai chiên xuống, mở chai đồ uống ra uống một ngụm.
"Gần đây tôi phải tập trung ôn thi, cơm trưa của anh đành để dì Vương chuẩn bị được không?"
Phó Hàn Tranh im lặng một lúc, không khỏi tiếc nuối mà gật đầu.
"Ừm."
Tuy rằng anh thích cơm trưa do cô tự tay chuẩn bị hơn, nhưng thời gian này cô đang bận ôn thi, anh cũng không đành lòng khiến cô phải bận thêm.
"Hôm nay tôi nói chuyện với người quản lý, hắn nói để đề phòng phóng viên lá cải chụp trộm, muốn sắp xếp cho tôi một chỗ ở an toàn, cho nên…"
"Nơi này rất an toàn." Phó Hàn Tranh lạnh lùng cắt ngang lời noi của cô.
Nói cho cùng, ý của cô vẫn là muốn chuyển ra ngoài ở.
"Tôi cứ tiếp tục sống ở đây, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như thật sự bị phóng viên chụp được thì phải làm sao đây?" Cố Vi Vi hỏi.
Nếu nói tới chỗ ở an toàn, thì đương nhiên đây là nơi an toàn nhất rồi.
Nhưng có cả Phó Hàn Tranh ở đây, đối với Cố Vi Vi mà nói thì chẳng an toàn chút nào.
"Vậy thì em công khai đi." Phó Hàn Tranh thản nhiên đáp.
"…" Cố Vi Vi đau cả đầu, thở dài một tiếng.
Phó Hàn Tranh liếc sang cô gái đang khổ sở ngồi bên cạnh mình.
"Mối quan hệ của chúng ta, thật sự khó coi đến nỗi không thể để người khác biết được sao?"
"Tôi không muốn bị người ta nói là dựa vào anh mà có được địa vị, tôi có thực lực." Cố Vi Vi kiên quyết nói.
Phó Hàn tranh đăm chiêu im lặng một hồi, nói.
"Có thể dựa vào tôi cũng là một loại thực lực rồi."
"Tôi…" Cố Vi Vi không còn gì để nói, đành tiếp tục xem phim.
Trên màn hình vô tình chiếu tới cảnh Phó Thời Dịch đang nhiệt tình hôn nữ chính, chính là kiểu hôn rất nóng bỏng.
Cố Vi Vi lúng túng uống một ngụm đồ uống rồi lại cầm túi đồ ăn vặt lên.
Phó Thời Dịch và nữ chính hôn xong, lại tiếp tục cùng nhau ngã lên giường diễn cảnh thân mật rất mãnh liệt.
Dàn âm thanh trong phòng chiếu phim hoạt động tốt tới kỳ lạ, tiếng thở dốc của cặp đôi nam nữ chính cực kỳ kích thích mà vang lên.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Tuy cảnh phim đầy cảm xúc kia chỉ diễn ra trong một phút ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để khiến Cố Vi Vi không dám nhìn thẳng Phó Thời Dịch nữa.
"Trong bộ phim sắp quay của em, có cảnh hôn không?" Giọng nói của Phó Hàn Tranh hơi lạnh đi.
Cố Vi Vi lắc đầu liên tục, "Không có."
Mặc dù đã là một diễn viên thì phải có tinh thần trách nhiệm, nhưng bảo cô diễn cảnh hôn với Phó Thời Dịch, cô thật sự có chết cũng không diễn nổi.
"Không có thì tốt." Phó Hàn Tranh nghe vậy mới nguôi ngoai một chút.
Nếu không, anh thật sự sẽ đánh chết cậu ta cho mà xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...