Emperor Entertainment City đã hoạt động được nhiều năm. Vào thời điểm trước khi Mộ Du Thần rời Thành phố Z, anh là khách quen của chốn xa hoa này.
Giờ thì, mọi thứ đã khác xưa. Nơi đây vẫn giữ nguyên phong cách vốn có của nó, chẳng có nhiều thay đổi. Thời điểm này, khung cảnh vẫn vậy, chỉ khác ở con người.
"Nơi này khá tốt đấy. Tố Nam thường đến đây lắm. Cô ấy đang đợi bên trong. Không nghĩ đến tình huống này nên chúng tôi chỉ đặt chỗ cho hai người…", Hạ Dạ ái ngại.
"Tôi sẽ không phiền nếu nhận được lời mời dùng cơm của cô vào lần tới."
Câu trả lời khiến Hạ Dạ tròn mắt kinh ngạc trong khi Du Thần vẫn khư khư vẻ mặt hờ hững chẳng bộc lộ tí cảm xúc gì. Cô gái với giọng điệu nghiêm túc, "Vậy chúng ta hẹn bữa khác nhé. Tôi sẽ mời anh một bữa cơm thay cho lời cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều lần như vậy."
"Thuốc của cô vẫn còn trong xe tôi đấy."
Mộ Du Thần khẽ cười trước nét mặt nghiêm túc của cô gái này. Anh chỉ vào bàn tay đang băng bó của cô, "Bác sĩ bảo cô không nên để tay tiếp xúc với nước. Sau khi về nhà, cô nên thay băng gạc mới. Tôi sẽ bảo Ah Mo lấy túi thuốc cho cô."
Liền sau đó là cuộc điện thoại mà Hạ Dạ chắc hẳn người nhận là cấp dưới của Mộ Du Thần. Anh ta ra lệnh cho Ah Mo rồi nhanh chóng tắt máy.
"Tôi ổn mà. Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Vài ngày nữa là khỏi hẳn."
Bất chợt, Hạ Dạ cảm thấy ấm áp trước lòng tốt và sự quan tâm mà người đàn ông xa lạ này dành cho mình.
Thật tình thì cô thấy không thoải mái lắm khi có người lo lắng cho cô như vậy. Cô đã quen với sự cô độc và sống thiếu thốn sự chăm sóc ân cần của một người khác giới đã khá lâu. Thế nên, một cử chỉ nhỏ bé thôi cũng làm trái tim khô cằn cảm động.
"Bản thân cô cũng đừng cố gắng gượng như vậy nữa. Hãy tập yêu quý bản thân mình hơn."
Từng câu nói mà Du Thần thốt ra đều chất chứa sự chân thành.
Ah Mo nhanh chóng mang thuốc đến, anh ta ngạc nhiên khi thấy ông chủ đang ngồi cạnh Hạ Dạ.
Anh chào hỏi lịch sự, "Cô Tịch, không ngờ rằng cô cũng ở đây. Tôi đang lo không biết làm sao để mang số thuốc này đến chỗ cô."
Thật may khi gặp cô ở đây, điều này giúp Ah Mo không phải tìm xung quanh hoặc đưa thuốc đến trước cửa nhà cô..
"Chào anh!"
"Thuốc của cô đây, cô Tịch."
Tịch Hạ Dạ mỉm cười nhận lấy và không quên cảm ơn anh. Cô quay sang Du Thần, chần chừ một lúc mới cất lời, "Anh có thể ở đây chờ tôi một tí không? Tôi sẽ đi lấy ví tiền…Tôi quên gửi lại anh tiền thuốc…"
Mộ Du Thần nhanh như chớp chắn ngang lối đi của Hạ Dạ, giọng chắc nịch, "Cứ xem như cô nợ tôi một bữa ăn là được. Cô về nhà sớm đi."
Ngay sau đó, Du Thần cũng rời đi. Cô gái dõi theo bóng lưng người đàn ông bí hiểm đến khi anh ngồi vào xe.
"Cô Tịch à, cậu chủ không thích người khác nhắc về những thứ nhỏ nhặt ấy đâu. Cô phải cẩn thận vết thương đấy nhé. Tạm biệt cô!", Ah Mo cười rồi nhanh chóng rảo bước theo Mộ Du Thần.
Tịch Hạ Dạ định đẩy cửa bước vào thì bên trong có người đẩy ra. Khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng của Tố Nam xuất hiện.
"Hạ Dạ, cậu ổn không?"
Cô bạn vội đỡ lấy bờ vai mảnh khảnh của Hạ Dạ.
Hạ Dạ lắc đầu, "Đương nhiên là mình ổn. Khuya rồi, chắc cậu mệt lắm. Tớ sẽ đưa cậu về."
"Nhưng… Hạ Dạ…"
Nhìn bóng lưng cô bạn đã khuất xa một đoạn, Tố Nam vội đuổi theo, "Hạ Dạ à, lúc nãy…mình vừa gặp ba của cậu…"
Lời của Tố Nam khiến đôi chân thon dài của cô gái phía trước bỗng khựng lại, thân hình mảnh mai chợt cứng ngắt.
"Có lẽ, họ đến để chào đón sự trở lại của hai người kia. Thư ký riêng của ba cậu vừa gọi điện nhờ tớ chuyển lời đến cậu, tuần sau là sinh thần của ông nội cậu đấy. Ba cậu muốn cậu có mặt vào ngày quan trọng này. Ông ấy biết cậu sẽ không nghe máy, cho nên…"
Tố Nam vội rảo bước khi thấy Hạ Dạ dừng lại. "Cậu cứ thế này làm tớ lo quá."
"Lo về cái gì cơ chứ?"
Hạ Dạ xoay người nhìn cô bạn với một đôi mắt hững hờ không chút gợn sóng, cười khẽ, "Có nhiều thứ bắt buộc tớ phải chịu đựng. Lâu dần, trở thành thói quen. Cho nên tớ vẫn ổn đấy thôi."
"Nhưng mà…"
Hạ Dạ tiếp tục đi, "Đi nào, trễ rồi đấy."
Cùng thời điểm ấy, mọi thứ khá sống động đang diễn ra tại căn phòng Hoàng gia 808.
Những ánh đèn vàng ấm áp xen lẫn ánh xanh dương nhạt lành lạnh dàn trải cả căn phòng. Nhiều món ăn sang trọng và thức ăn nhanh bày đầy bàn. Vài chai thủy tinh rỗng bị quăng ở một góc phòng và màn hình karaoke đang chiếu dang dở một bài hát.
Có bốn người trong căn phòng ấy: ba người đàn ông và một người phụ nữ.
Người phụ nữ duy nhất diện trang phục khá đứng đắn, sơ mi xanh và váy đen không quá ngắn. Vẻ ngoài thật xinh đẹp, biển tên trước ngực cho thấy cô ta này là quản lý của Emperor Entertainment City.
Cô gái đang phục vụ rượu cho những vị khách quan trọng.
Ngồi bên trái ghế sofa là người đàn ông mặc bộ âu phục màu ánh kim, mọi cử chỉ đều toát lên sự lịch lãm. Đây là người tình lý tưởng của mọi cô gái ở Thành phố Z, người tiên phong của ngành công nghiệp công nghệ thông tin của thành phố này. Chu Tử Mạc, người ta hay gọi anh ta là ông Chu.
Đối diện với Chu Tử Mạc là một người đàn ông điển trai.Trông có vẻ anh ta khá dễ dãi nhưng đôi mắt lại sắc sảo và tinh tế. Anh được biết đến là ông chủ lớn của Thành phố Z. Tô Thần, Phó giám đốc Cục kiểm soát giao thông. Đây là quý tử của Tô gia, năm nay 31 tuổi, lớn hơn Chu Tử Mạc 1 tuổi.
Và người đàn ông cuối cùng trong căn phòng xa hoa này mặc bộ vest trắng được cắt may tinh tế, để lộ hình thể thật cân đối. Đôi mắt to sâu, ánh lên những tia sáng lạnh nhạt. Đôi môi mỏng, phong thái chỉn chu cuốn hút.
Anh ấy là ông chủ Mộ - huyền thoại của Thành phố Z, được mọi người biết đến là một cậu chủ danh giá của gia tộc. Người ta đồn thổi anh ta từng tốt nghiệp Học viện thương mại quân sự nổi tiếng và phục vụ trong quân đội vài năm, rồi trở về nước nắm quyền quản lý Tập đoàn Quang Vinh Thế Giới.
Những năm gần đây, dưới sự quản lý tài tình của anh, tập đoàn đã phát triển lớn mạnh ra thế giới.
Ông chủ Mộ rất lạnh nhạt và khó gần. Không có quá nhiều tin tức hay scandal liên quan đến anh ấy. Đặc biệt, rất ít người biết mặt ông chủ Mộ này. Nói thẳng ra, giới truyền thông không đăng tải bất kỳ tin tức gì về Mộ gia. Ngoại trừ sự kiện làm chấn động cả thành phố Z trước đó, không có thông tin gì về ông chủ Mộ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...