“Tiểu Tiểu à Vũ Hằng nói sẽ đưa Thành Hi về nhà chúng ta, sao bây giờ vẫn chưa thấy mặt nó nhỉ?” Đúng lúc mẹ Hàng đi tới.
Thiệu Thành Hi giơ tay đưa quà lên, “Con chào bác gái, con nghe Vũ Hằng nói bác gái nấu ăn rất ngon, con đến ăn ké bữa cơm, không biết bác gái có ngại không?”
“Không ngại, sao bác có thể để bụng đây, lúc nào con muốn đều có thể đến đây ăn, bác sẽ rất vui, mà lần sau đến đây ăn cơm nhất định con không được mang quà, bác coi con như người trong nhà, con khách khí gì chứ, đứa nhỏ ngốc này.” Mẹ Hàng cao hứng nói không ngậm miệng vào được.
“Được ạ.” Thiệu Thành Hi cười đáp.
Hàng Tiểu Ý đứng ở cửa chính, thấy cảnh đó thì hung hăng cắn mạnh vào quả táo, cô cảm thấy Thiệu Thành Hi mới là một phần tử của nhà này, cô chỉ là người ngoài.
Người nhà họ Hàng đều biết Thiệu Thành Hi, dạo gần đây Hàng Vũ Tề vì tính chất công việc nên hay gặp Thiệu Thành Hi, vừa gặp anh đã bày ra khuôn mặt vui vẻ, vì vậy Hàng Vũ Tề thực sự không coi anh là người ngoài.
Hàng Tiểu Ý dựa vào cửa trước, lặng lẽ quan sát Thiệu Thành Hi đang trò chuyện vui vẻ cùng người nhà cô, mi mắt hơi cụp xuống, trước kia cô đã bao lần mơ được thấy cảnh tượng này, bây giờ cũng đã được chiêm ngưỡng rồi, chẳng qua bây giờ Thiệu Thành Hi không phải bạn trai cô.
“Hàng Tiểu Ý, anh cho em cơ hội được gọt táo cho anh ba anh minh sáng suốt này.” Hàng Vũ Hằng nghiêng người dựa vào ghế sa lông, lần lượt ném dao gọt trái cây và táo về phía cô.
Hàng Tiểu Ý nhìn anh, vẫn im lặng như cũ, quả táo Hàng Vũ Hằng ném qua chưa kịp đến chỗ cô thì đã bị Hàng Vũ Tề ngồi bên cạnh đón lấy, anh nhét quả táo vào miệng Hàng Vũ Hằng, một chân cong lên đè tay anh xuống, nhét vào miệng anh, “Hàng Vũ Hằng, tên nhóc này, thật sự em càng ngày càng lười rồi, có phải về sau anh nên để cái bô bên cạnh em, để em khỏi cần đến WC luôn không?”
“Ô ô ô…” Hàng Vũ Hằng giãy giụa kịch liệt, vất vả nhổ quả táo ra khỏi miệng mình, “Ngoạ tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế), anh hai, anh đang giết em đó.”
Hàng Vũ Hằng dang rộng tay muốn ngăn cản Hàng Vũ Tề, còn Hàng Tiểu Ý thì lặng lẽ bước về chỗ hai người đó, thò tay cù vào chỗ xương sườn của Hàng Vũ Hằng, Hàng Vũ Hằng cười ha ha ngã trên ghế sa lông, Hàng Vũ Tề nhân cơ hội đó lấy gối úp lên mặt Hàng Vũ Hằng.
Mẹ Hàng từ phòng bếp mang đĩa hoa quả ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, thì mở miệng cảnh cáo, “Anh hai, đừng đánh mặt nó tàn phế, gia tài của nó cũng chỉ có khuôn mặt đó thôi, con nhìn xem, quả nhiên trên TV nhìn khác với ngoài đời một trời một vực.
“Mẹ, con có phải là do mẹ sinh ra không vậy?” Hàng Vũ Hằng khó khăn ngó mặt ra từ dưới gối ôm.
Mẹ Hàng thở dài rồi lắc đầu, “ Nếu con không phải mẹ sinh ra, nhất định mẹ sẽ mặc kệ mặt của con rồi.”
Nhan Giai nhìn hai người đang đùa giỡn, lấy tay che miệng cười trộm.
Hàng Vũ Hằng mệt mỏi nằm bẹp trên ghế sa lông,
“Em khó khăn lắm mới bớt chút thời gian bên ngoài, chỉ vì muốn được xem mặt của chị dâu tương lai, Hàng Vũ Tề, bây giờ anh lại làm em mất mặt như thế này, nói cho anh biết, em thề không đội trời chung với anh.”
Hàng Vũ Tề ôm lấy bả vai Nhan Giai, “Về sau em phải cố gắng tránh xa nó một chút, cố gắng đừng tiếp xúc nhiều.”
“Tại sao vậy?” Giọng nói Nhan Giai mang vẻ nghi hoặc nhìn Hàng Vũ Tề.
“Bởi vì mẹ em nói, chứng ngu ngốc có khả năng lây truyền, bà không muốn ba đứa cháu của mình trở nên như vậy.” Hàng Tiểu Ý không nhịn được cười.
Trong phòng vang lên một trận cười chế giễu, Hàng Vũ Hằng căm tức chôn mặt mình vào gối ôm, “Các người thật không chừa cho tôi đường sống mà.”
Hàng Tiểu Ý vừa cười vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt màu đen tràn ngập ý cười của Thiệu Thành Hi, khuôn mặt tươi cười lập tức đông cứng lại, mi mắt của Thiệu Thành Hi hơi hạ xuống rồi cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm.
Rất nhanh đồ ăn đã được bày ra, mọi người ngồi xung quanh bàn để dùng cơm, không biết là vô ý hay cố ý, cuối cùng Hàng Tiểu Ý vẫn phải ngồi bên cạnh Thiệu Thành Hi.
Bộ dáng hoan nghênh của ba Hàng chỉ dùng với Thiệu Thành Hi và Nhan Giai, còn đối với Hàng Vũ Hằng thì lại tỏ vẻ ghét bỏ, mọi người cùng uống một ly rượu xong thì bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Thiệu Thành Hi ngồi ở bên cạnh Hàng Tiểu Ý, nghi ngờ nhìn cô, “Sao cô lại dùng tay trái ăn cơm?”
Tiếng động trên bàn ăn lập tức im bặt, ba Hàng với mẹ Hàng, còn có Hàng Vũ Tề đều nhìn cô, tay trái đang cầm đũa của Hàng Tiểu Ý lập tức cứng ngắc, “Tôi…”
“Không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên Tiểu Tiểu có thể dùng tay trái ăn cơm, tôi sống cùng một mái nhà với con bé lâu như vậy, cũng không biết con bé có khả năng này.” Hàng Vũ Hằng đang cúi đầu cùng chiến đầu với con cua, không để tâm nói một câu.
“.... Tôi có thể dùng cả hai tay đấy, nghe người ta nói người dùng tay trái rất thông minh, vì vậy tôi đổi dùng tay trái, thế nào, lợi hại không?” Hàng Tiểu Ý nhíu mày đắc ý với Thiệu Thành Hi.
Thiệu Thành Hi liếc qua cổ tay phải của Hàng Tiểu Ý, cô đeo đồng hồ bản giới hạn của nữ giới cùng hai sợi dây xích nhỏ, nở nụ cười, “Trước kia sao tôi không thấy em có cái này nhỉ, mới đeo sao?”
Hàng Tiểu Ý chỉ cười, tập trung cúi đầu ăn cơm, chiếc đũa trên tay có chút run run.
“Ăn cơm, mau ăn cơm đi.” Mẹ Hàng vội vàng nói, “Đây, Thành Hi, ăn cá đi con.”
“Cảm ơn bác gái.”
“Đây, Tiểu Tiểu, mau ăn cơm đi.” Hàng Vũ Tề gắp thức ăn vào trong bát của Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu lên, “Cảm ơn anh hai.”
Hàng Vũ Tề nở nụ cười dịu dàng với cô, Hàng Tiểu Ý mỉm cười để trấn an anh.
Hàng Vũ Tề liếc nhìn Thiệu Thành Hi, phát hiện từ nãy đến giờ Thiệu Thành Hi đang nhìn mình, nâng chén lên, “Thành Hi, chúng ta uống một chén.”
Thiệu Thành Hi lại cầm lên chén nước ở bên cạnh, “Hôm nay tôi lái xe, không thể uống rượu được, đành phải lấy nước thay rượu thôi.”
Hai người hài hoà cụng ly.
Trên bàn cơm, mẹ Hàng hỏi Nhan Giai mấy câu, nhưng mà toàn hỏi về việc nhà, làm Nhan Giai xấu hổ cực kỳ, đến cơm cũng nuốt không trôi.”
Hàng Vũ Tề bất đắc dĩ nói, “Mẹ, mẹ làm cô ấy sợ đó.”
Mẹ Hàng cười ha ha, ngay lập tức chuyển hướng công kích sang Thiệu Thành Hi, “Thành Hi đã có bạn gái chưa?”
“Bác gái, hiện tại con chỉ quan tâm đến sự nghiệp, không quan tâm đến chuyện tình cảm.” Thiệu Thành Hi cười dịu dàng.
“À….” Mẹ Hàng kéo dài giọng, như đang suy nghĩ gì đó gật đầu, nhân tiện liếc qua Hàng Tiểu Ý đang ăn cơm.
Nhìn thấy mẹ Hàng yên tĩnh rồi, đang bắt đầu ăn cơm, Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn sang Thiệu Thành Hi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, “Sao rồi, chia tay bạn gái rồi hả?”
“Đã sớm chia tay, bị cô đá, cô không biết sao?” Ánh mắt Thiệu Thành Hi ai oán nhìn Hàng Tiểu Ý.
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng không phải anh bảo mình có một cô bạn gái nữa sao? Cũng chia tay rồi hả?”
“Khi nào thì tôi nói mình có một cô bạn gái nữa hả?” Thiệu Thành Hi giả ngu nói.
“Ngày hôm qua, ở công ty của anh, lúc Ngô Tư Tư phỏng vấn, anh nói anh có hai người bạn gái, nếu như không phải hai năm quen nhau đó, chẳng lẽ ở bên ngoài anh….” Hàng Tiểu Ý trừng mắt nhìn anh.
“Có 2 người, một người một tháng, một người bốn năm, một là cô, người khác vẫn là cô, không đúng sao?” Trong mắt Thiệu Thành Hi tràn ngập vui vẻ, nhìn qua thì thấy tâm tình anh đang rất tốt.
Hàng Tiểu Ý thấy tức cười, bỏ đôi đũa xuống rồi chắp tay, “... Anh vui vẻ, nói như thế nào mà chả được.”
Thiệu Thành Hi rất khiêm tốn gật đầu, “Cảm ơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...